Về vương thành, Tô Nhan cũng biết một chút, nhưng cũng chính vì vậy khi nghe được lời của thư sinh, nàng mới càng cảm nhận được cảm giác vô lực.
- Từ Hàng đại sĩ có truyền nhân không? Có thể truyền nhân đó sẽ có cách tìm được tung tích thì sao?
- Vô dụng.
Gượng cười, thư sinh giải thích:
- Trước không nói, tới chuyện Phổ Đà Sơn có phải còn có truyền thừa Từ Hàng hay không, có thể tìm được Bán Thần Lĩnh Vực, chỉ bằng Từ Hàng chết trong tay chủ nhân, Phổ Đà Sơn sẽ không ai muốn gặp lại ta rồi, nếu ta lại bước vào Phổ Đà Sơn, chỉ sợ lập tức lọt vào công kích của đối phương.
- Huống hồ... không có thực lực Hóa Hư, cho dù tìm được Bán Thần Lĩnh Vực thì cũng không có thực lực xé mở khe hở không gian, xông vào bên trong cứu người!
Từ Thanh Châu đến Kinh Châu, Đạo Lăng Thiên Tông dài gần mười vạn dặm.
Đoạn đường này Tôn Bân Cường đúng nghĩa màn trời chiếu đất, không, còn không bằng màn trời chiếu đất, trong thời gian này, thậm chí gã không dám chợp mắt lần nào.
Hơn nữa còn phải không ngừng chịu công kích của Tiểu Bạch Long, cho dù có thực lực Tinh Hải Cảnh, đoạn đường này trốn về cũng làm Tôn Bân Cường sức cùng lực kiệt.
Ngược lại, Tiểu Bạch Long thần thái sáng láng, đối với nó, thứ không sợ nhất chính là hao tổn với ngươi, tiến hóa chân long khiến Tiểu Bạch Long tràn ngập tinh lực, thậm chí càng về sau hoàn toàn là Tiểu Bạch Long đơn phương trêu đùa.
Mặc dù nó không làm gì được Tôn Bân Cường, có phải hao tổn cũng bắt Tôn Bân Cường phải khóc mà hao tổn.
- Cứu mạng, ai đó cứu mạng!
Bay lại tông môn, Tôn Bân Cường nhất thời gân giọng quát to.
Thấy Tiểu Bạch Long thực sự có can đảm đuổi tới Đạo Lăng Thiên Tông, trong lòng Tôn Bân Cường cũng mừng như điên.
Không nói đến đoạn đường này gã bị đuổi giết tích tụ bao nhiêu oán khí, chỉ riêng việc giết Tiểu Bạch Long có thể thu hoạch được đủ loại tài nguyên đã đủ để khiến gã động lòng.
Giao long cả người là bảo vật, sau khi hóa thành chân long thì càng khoa trương, cho dù là cường giả Hóa Hư cũng sẽ đỏ mắt.
Vốn Tiểu Bạch Long đuổi theo Tôn Bân Cường về cũng đã đủ gây chú ý, bây giờ chợt nghe Tôn Bân Cường ầm ĩ quát tháo nên nhất thời làm toàn bộ Đạo Lăng Thiên Tông kinh động.
Trong khoảnh khắc, mấy vị trưởng lão của Đạo Lăng Thiên Tông nhất thời cùng chạy tới.
Ngaoooooo
Chỉ trong chớp mắt, Tiểu Bạch Long nhất thời bị một đám trưởng lão Đạo Lăng Thiên Tông vây lại, cảm nhận được địch ý trên người đối phương, Tiểu Bạch Long cũng giận tím mặt, gầm lên một tiếng chói tai, giằng co với đối phương.
- Tiểu Bạch Long? Đây không phải con bạch long ở bên cạnh Bạch Nhạc sao?
Mí mắt đột nhiên nhảy lên, nhanh chóng có trưởng lão nhận ra thân phận của Tiểu Bạch Long.
Trên đời này giờ còn mấy con chân long?
Lúc trước Bạch Nhạc ở trong cấm địa thượng cổ, Tiểu Bạch Long luôn kề vai chiến đấu với hắn, thậm chí là hóa long chính trong cấm địa thượng cổ, tất cả mọi người đều chứng kiến, bây giờ Tiểu Bạch Long lần nữa trở lại Đạo Lăng Thiên Tông, có ai không biết?
Chỉ là... không phải Bạch Nhạc đã mất tích rồi sao?
Hay là Bạch Nhạc cũng tới Đạo Lăng Thiên Tông?
Trong nháy mắt, trong lòng mọi người không khỏi đột nhiên căng thẳng.
Một Tiểu Bạch Long thì thôi đi, nhưng Bạch Nhạc nữa thì uy hiếp sẽ quá lớn.
- Tôn trưởng lão, Bạch Nhạc đâu?
Nháy mắt liền có trưởng lão hỏi.
- Không biết, ta vẫn chưa thấy Bạch Nhạc.
Đoạn đường này, Tôn Bân Cường đã sớm nghĩ tới vô số cách giải thích cùng đối sách, bây giờ đối phương vừa hỏi, đương nhiên sẽ không chút do dự đáp:
- Lúc ta đến thành Thanh Châu liền cảm giác có người giao thủ ở Hàn Sơn, muốn tới xem rõ ngọn ngành liền thấy Tử Dương Chân Nhân vội vàng trốn ra khỏi Hàn Sơn, đuổi theo phía sau gã chính là con ác long này.
Nói đến đây, Tôn Bân Cường nghiến răng nghiến lợi mắng:
- Súc sinh này thừa lúc Tử Dương Chân Nhân trọng thương bất tỉnh là giết Tử Dương Chân Nhân, sau đó một đường truy đuổi để giết ta, đuổi từ Thanh Châu đến đây.
- Chư vị trưởng lão minh giám, nhanh chóng giết súc sinh này, báo thù cho Tử Dương Chân Nhân.
Những lời này quả thực Tôn Bân Cường vừa than thở khóc lóc, từng chữ mang màu máu, tiếng nói rưng rưng.
Đương nhiên lấy thân phận của Tôn Bân Cường, lại hợp với tình trạng như ăn mày bây giờ của gã dễ dàng nhận được sự tín nhiệm của mọi người, nhất thời, toàn bộ Đạo Lăng Thiên Tông đều chấn động, không chỉ có đám trưởng lão, kể cả đệ tử bình thường lúc này cũng cùng chung mối thù, hận không thể làm thịt Tiểu Bạch Long.
Ngaooooooo
Vốn Tiểu Bạch Long đã nổi giận đùng đùng, bây giờ nghe được Tôn Bân Cường nói bậy như vậy càng thêm lửa giận ngút trời, không để ý xung quanh có bao nhiêu người, thân hình thoắt một cái đã hung hãn giết về phía Tôn Bân Cường.
- Động thủ!
Trong nháy mắt, những trưởng lão ở xung quanh đồng thời xuất thủ vây công Tiểu Bạch Long.
Bây giờ trưởng lão có mặt cũng có ba, bốn người, mặc dù không có Tinh Hải đỉnh nhưng cho dù là Tinh Hải Cảnh bình thường liên thủ lại, uy lực cũng không thể khinh thường.
Quan trọng hơn là một khi thấy máu, khả năng sẽ không còn đường về.
Trước đó Tôn Bân Cường nói những lời như thế, nếu nghiêm túc suy nghĩ thì sẽ có trăm chỗ sơ hở, không có cách nào giải thích.