Tất cả cường giả Hóa Hư Cảnh đều vẫn lạc, còn lại những trưởng lão này, trên thực tế bình thường ở trong tông môn đều không có quyền nói chuyện gì, đừng nói là thánh nữ đời trước còn, cho dù chỉ có Ninh Giang còn sống, bọn họ làm sao dám phạm thượng như này? Chính là vì Ninh Giang đã chết mới châm lửa dục vọng trong lòng bọn họ.
Làm bọn họ cho rằng có cơ hội thượng vị, kế nhiệm vị trí chưởng giáo.
Giống Thái Cực Đạo và Tiên Du Kiếm Cung, chọn ra chưởng giáo tân nhậm cũng chỉ chọn trong những trưởng lão cùng thế hệ bọn họ mà thôi.
Nhưng mà bọn họ lại quên... Đạo Lăng Thiên Tông khác với hai đại thiên tông, chính là vị Đạo Lăng Thánh Nữ này!
- Thánh nữ, mấy ngàn năm qua bổn tông chưa từng có thánh nữ nào rút kiếm chĩa vào người cùng tông, thánh nữ làm việc như vậy muốn hủy diệt danh dự gần mười ngàn năm của bổn tông sao?
Tê dại da đầu, nhưng đã tới bước này, Phan Thích Bân không thể không tiếp tục cãi chày cãi cối.
Chỉ là những lời này khả năng có vẻ hơi ngoài mạnh trong yếu.
- Không sai, thánh nữ chưa từng có ai rút kiếm chĩa vào người cùng tông... như vậy, ta lấy danh Đạo Lăng Thánh Nữ để tuyên bố, Phan Thích Bân dám phạm thượng, ý đồ phản bội tông!
Câu nói này thật sự hù dọa Phan Thích Bân.
Cho dù gã cãi chày cãi cối thế nào cũng không ngờ Vân Mộng Chân lại có lá gan định gã tội phản bội tông, trục xuất khỏi tông môn!
Hậu quả chuyện này quá nghiêm trong.
- Vân Mộng Chân, ngươi dám?
Trong nháy mắt, sắc mặt của Phan Thích Bân nhất thời trở nên dữ tợn, lớn tiếng hô lớn.
- Ta thân là thánh nữ bổn tông, có quyền xử trí bất kỳ kẻ nào dưới tông chủ bổn tông, có gì mà không dám?
Chân mày khẽ nhếch, Vân Mộng Chân lạnh lùng nói:
- Rút kiếm ra đi, ta cũng muốn xem thử rốt cục ngươi có bao nhiêu bản lĩnh mà dám phản bội tông!
...
Những lời này làm Phan Thích Bân thực sự muốn phun máu tươi.
Trên lý thuyết, lời của Vân Mộng Chân đương nhiên không thành vấn đề, địa vị của Đạo Lăng Thánh Nữ vốn cực cao, thậm chí ở một mức độ nào đó còn áp đảo trên cả chưởng giáo chân nhân.
Nhưng mà trước đây Đạo Lăng Thánh Nữ đều mặc kệ tục sự trong tông, những quyền lực này vẫn luôn nằm trong tay chưởng giáo chân nhân.
Nếu chưởng giáo còn đây, như vậy lấy thân phận của chưởng giáo chân nhân còn có thể tranh chấp với Vân Mộng Chân, nhưng bây giờ vị trí chưởng giáo chưa công bố, vị thánh nữ Vân Mộng Chân này nói gì thì chính là đạo lý!
Chí ít trên quy củ thì chính là vậy.
- Vân Mộng Chân, ngươi đừng có nói bậy bạ, Phan trưởng lão một lòng suy nghĩ vì bổn tông, công tích đó làm sao ngươi có thể gạt bỏ? Ngươi muốn nói ai phản bộ tông là phản bội tông, còn quy củ gì không hả! Chúng ta nhiều người như vậy đều đứng chung phe với Phan trưởng lão, có gan, ngươi đều định tội phản bội tông cho bọn ta đi!
Mắt thấy Vân Mộng Chân đã hoàn toàn nắm giữ cục diện, Tôn Bân Cường nhất thời tức miệng mắng to.
Gã không ngốc, biết rõ nếu kéo mọi người lại một chỗ thì có thể dùng chuyện này ép Vân Mộng Chân nhượng bộ.
Không sai, ngươi là Đạo Lăng Thánh Nữ, nhưng nếu không có ai chống đỡ, ngươi chỉ là một kẻ cô đơn, lẽ nào ngươi thật sự giám trục xuất hết các trưởng lão của tông môn sao?
Đạo lý là vậy, chỉ tiếc Tôn Bân Cường vẫn đánh giá quyết tâm của Vân Mộng Chân quá thấp, cũng đánh giá quá cao sự ảnh hưởng của gã cùng Phan Thích Bân trong tông.
Dường như là trong nháy mắt Tôn Bân Cường dứt lời, trong mắt Vân Mộng Chân nhất thời hiện lên sự khinh thường, nhàn nhạt nói:
- Tôn Bân Cường cấu kết với Phan Thích Bân, phạt cùng tội, trục xuất khỏi tông môn... còn ai phản đối nữa?
...
Căn bản không có ý nhượng bộ, Vân Mộng Chân lạnh lùng nói.
Giọng nói băng lãnh, còn cả kiếm ý khủng bố, lúc này đã hoàn toàn chấn nhiếp mọi người.
- Thánh nữ, Phan trưởng lão và Tôn trưởng lão mặc dù phạm thượng, có chỗ mạo phạm, có sai lầm lớn, nhưng... bây giờ ma đạo đang nhằm vào chúng ta, bổn tông đang lúc cần dùng người, có phải nên suy nghĩ tới việc thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, cho hai bọn họ cơ hội lập công chuộc tội hay không?
Cảm nhận được sự kiên quyết của Vân Mộng Chân, cuối cùng không ai dám đứng ra khiêu khích nữa.
Cho dù những trưởng lão xưa nay vẫn giao hảo với Phan Thích Bân, lúc này cũng chỉ thăm dò, lên tiếng xin xỏ.
Trước đó khi Phan Thích Bân cổ động nhân tâm, trong lòng mọi người cũng hơi động, nhưng khi Vân Mộng Chân trở mặt, bọn họ mới ý thức được Đạo Lăng Thiên Tông có thể không có Phan Thích Bân, có thể không có Tôn Bân Cường, nhưng không có bất cứ ai có thể bằng được vị Đạo Lăng Thánh Nữ Vân Mộng Chân này được.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, nên lấy hay bỏ đương nhiên cũng không có do dự gì nhiều.
Trên mặt đỏ rực, nhưng một khắc này, cho dù là Phan Thích Bân có cảm thấy xấu hổ thế nào cũng không dám cường thịnh tiếp nữa.
Trước đó đã mưu đồ lâu như vậy, ở trước mặt một kiếm của Vân Mộng Chân cũng trở thành truyện cười.
- Thánh nữ, ta nhất thời nóng ruột nên mạo phạm thánh nữ, xin thánh nữ xử phạt... xin cho ta cơ hội lập công chuộc tội!
Bụp một tiếng, Phan Thích Bân nửa quỳ xuống đất, trầm giọng nói.
Nhìn sâu Phan Thích Bân một cái, Vân Mộng Chân cũng không tiếp tục kiên trì nưã.