Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1572 - Chương 1572: Suy Luận Ra Chân Tướng

Chương 1572: Suy luận ra chân tướng Chương 1572: Suy luận ra chân tướng

Quả thực nàng hận không thể làm thịt Phan Thích Bân, vĩnh tuyệt hậu họa.

Nhưng bây giờ Đạo Lăng Thiên Tông đã tổn thất nặng nề, xác thực là không chịu được tổn thất thêm nữa, chỉ cần Phan Thích Bân không tiếp tục cứng rắn, nàng cũng sẽ không chém tận giết tuyệt.

- Thánh nữ thứ tội! Ta nguyện bị trách phạt!

Vân Mộng Chân không hù dọa, Tôn Bân Cường thấy Phan Thích Bân cũng đã nhận túng nên nào còn dám tiếp tục cứng rắn nữa, vội vã quỳ xuống nói.

- Xin thánh nữ mở lượng khoan hồng, để việc này dừng ở đây đi!

Ben cạnh, một vị trưởng lão lớn tuổi nhất chậm rãi khuyên nhủ.

- Dừng ở đây sao?

Nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tôn Bân Cường, Vân Mộng Chân lành lạnh nói:

- Chuyện của Phan trưởng lão ta có thể không truy cứu, nhưng... cái chết của Tử Dương Chân Nhân đâu cũng thấy kỳ quặc, ta nhất định phải tra ra manh mối rõ ràng!

Phan Thích Bân và Tôn Bân Cường nhận túng, nhưng Vân Mộng Chân vẫn chưa định ngừng lại.

Tiểu Bạch Long một đường truy sát Tôn Bân Cường gần mười ngàn dặm, đuổi tới Đạo Lăng Thiên Tông còn chưa chịu bỏ qua, bản thân chuyện này rõ ràng quá quỷ dị, nàng làm sao cứ vậy bỏ qua được?

Nghe Vân Mộng Chân nói thế, trong lòng Tôn Bân Cường lập tức giật thót.

Sở dĩ ông ta vừa về tông đã la to cứu mạng, mục đích chính là đang cố gắng dẫn người tới giết Tiểu Bạch Long. Còn lý do Tôn Bân Cường muốn làm thế là bởi vì ông ta biết chuyện này một khi tỉ mỉ điều tra là sẽ không giấu được, vậy chi bằng cứ giết phắt con rồng này, tạo thành ‘sự đã rồi’. Đến chừng đó, chân tướng có ra sao cũng không còn quan trọng nữa.

Nhưng ông ta có nằm mơ cũng không ngờ Vân Mộng Chân lại vào thế ‘nắm đằng chuôi’ như thế, chẳng những hóa giải nguy cơ một cách dễ dàng, hơn nữa còn cứng rắn ép Phan Thích Bân cúi đầu. Thậm chí, nàng còn không chịu bỏ qua mà thật sự muốn truy ra chân tướng cái chết của Tử Dương Chân Nhân.

Cho dù trong lòng Tôn Bân Cường có chột dạ cỡ nào thì cũng không dám cự tuyệt nữa. May mà cái con Tiểu Bạch Long kia nó không biết nói.

Nghĩ vậy, Tôn Bân Cường vội vàng nói:

- Thánh Nữ minh giám, vừa nãy ta không khống chế được cảm xúc nên trong lời nói có chỗ đắc tội, ta cam nguyện lãnh phạt, nhưng về chuyện liên quan đến Tử Dương Chân Nhân, câu nào của ta cũng là lời thật, tuyệt không có nửa chữ xảo trá.

- Gràooo!!!

Tiểu Bạch Long đã chứng kiến mọi chuyện lúc trước, đương nhiên biết Vân mộng Chân hướng về phía mình, lá gan vì vậy cũng to hơn. Bấy giờ lại nghe Tôn Bân Cường còn dám nói quàng nói xiên, nó lập tức gầm lên uy hiếp.

Nhưng Vân Mộng Chân không để ý tới Tôn Bân Cường, nàng quay sang nhìn Tiểu Bạch Long, chậm rãi nói:

- Tiểu Bạch, để ta đoán nhé. Nếu ta đoán đúng thì ngươi gật đầu, nếu đoán sai thì ngươi lắc đầu, hiều không?

- Gruuu...

Nghe nàng nói thế, Tiểu Bạch Long lập tức đắc ý kêu một tiếng rồi gật đầu, ý bảo nó nghe hiểu.

Vân Mộng Chân nhìn Tiểu Bạch Long, từ tốn hỏi:

- Được, vậy ta hỏi ngươi, Tử Dương Chân Nhân là do ngươi giết à?

- Gràooo.

Tiểu Bạch Long rống lên một tiếng, liên tục lắc đầu, rồi lập tức nhe nanh gương vuốt chỉ vào Tôn Bân Cường.

Mí mắt Vân Mộng Chân giần giật, chậm rãi hỏi:

- Ý ngươi nói, là ông ta đã giết Tử Dương Chân Nhân?

- Gruuuu.

Tiểu Bạch Long gật đầu lia lịa, nó trưng ra khuôn mặt vui vẻ mà gầm lên.

Trong lòng Tôn Bân Cường cả kinh, lập tức la lớn:

- Thánh Nữ, nó chẳng qua chỉ là một con súc sinh, lời của Người nó còn chưa chắc nghe hiểu. Sao Người có thể nghe nó nói?

- Gràooo!!!

Tiểu Bạch Long lại bị mắng là súc sinh thì giận điên, nó lập tức nhào về phía Tôn Bân Cường.

- Cứu ta, cứu ta với!!!

Với tình thế bây giờ thì Tôn Bân Cường vốn không sợ Tiểu Bạch Long, sở dĩ ông ta gào lên đến lạc cả giọng thế chỉ là vì muốn giả ra cái bộ dạng rơi vào thế hạ phong, không đường chống đỡ.

Nhưng lần này Vân Mộng Chân không ngăn cản Tiểu Bạch Long, chỉ lạnh lùng nhìn Tôn Bân Cường.

Thấy Tôn Bân Cường bị Tiểu Bạch Long đuổi chạy khắp nơi, Phan Thích Bân rốt cuộc cũng không im được nữa, liền nói:

- Thánh Nữ, Tôn trưởng lão cũng là bậc lão nhân của bản tông, lẽ nào Người không tin ông ấy, mà lại đi tin một con súc sinh còn không biết nói chuyện sao?

Vân Mộng Chân liếc nhìn Phan Thích Bân, thản nhiên bảo:

- Phan trưởng lão, có đôi khi chúng nó còn thành thực hơn con người nhiều.

Nhưng mấy vị trưởng lão bên cạnh lại lắc đầu, không khỏi lên tiếng:

- Thánh Nữ, chỉ dựa vào mấy câu hỏi đó của Người mà đã định tội Tôn trưởng lão, e là không thích hợp.

Vân Mộng Chân nhìn đối phương, trong lòng không khỏi thở dài.

Tuy nàng rất chắc chắn Tiểu Bạch Long không biết nói dối, nhưng mà lấy thân phận của nàng, âu cũng không thể quá muốn gì làm nấy được.

Bạch Nhạc có thể giết người mà không cần bất kỳ chứng cứ gì, nhưng Vân Mộng Chân nàng thì không thể. Chuyện dùng tim kiểm chứng này không có bất kỳ tác dụng gì, nhất là đối với trưởng lão của bản tông.

Chứng cứ, haizz...

Mặc dù biết rõ Tử Dương Chân Nhân có thể là bị Tôn Bân Cường giết, nhưng nếu không có chứng cứ, Vân Mộng Chân không thể trị tội ông ta được.

Bình Luận (0)
Comment