Đương nhiên, nếu nàng muốn cưỡng chế định tội Tôn Bân Cường thì vẫn được, nhưng nếu làm thế, chắc chắn sẽ tổn hại lớn đến hình tượng của nàng, cũng sẽ vướng phải sự chống đối của các trưởng lão và đệ tử khác.
Chấp chưởng một tông môn lớn như Đạo Lăng Thiên Tông, chung quy cũng không thể chỉ dùng kiếm tới nói chuyện. Càng huống hồ chi, cho dù có dùng kiếm, thì nàng cũng còn lâu lắm mới có được cái kiểu sức mạnh khiến tất cả thần phục như Đạo Lăng Thánh Nữ ở đỉnh phong.
- Tiểu Bạch, trở về!
Vân Mộng Chân vẫn là lên tiếng gọi Tiểu Bạch Long về. Nàng định thần, sau đó rốt cuộc cũng hỏi tới vấn đề quan trọng nhất:
- Tiểu Bạch, Bạch Nhạc đâu?
Tiểu Bạch Long vốn có phần chưa chịu bỏ qua cho Tôn Bân Cường, nhưng sau khi nghe Vân Mộng Chân hỏi thế, nó lập tức tập trung, rồi lại sốt ruột cọ tới cọ lui bên cạnh nàng, không ngừng khua khoắng móng vuốt. Chỉ là, nó với Vân Mộng Chân lại chẳng có sự ăn ý như nó với Bạch Nhạc. Thành ra cho dù Tiểu Bạch Long có giơ móng ra dấu kiểu gì, Vân Mộng Chân cũng đành chịu không có cách nào hiểu ý.
Đầu óc Vân Mộng Chân có hơi rối, nàng bèn thử làm rõ một vấn đề:
- Tiểu Bạch, vậy ngươi nói cho ta biết một chuyện đã, Bạch Nhạc đã chết rồi à?
Lúc hỏi ra miệng câu này, giọng Vân Mộng Chân có hơi run rẩy, nhưng thậm chí chính bản thân nàng cũng không phát hiện ra.
Mấy ngày qua, tin tức Bạch Nhạc mất tích sớm đã truyền về Đạo Lăng Thiên Tông, Vân Mộng Chân cũng sớm đã nghe được, nhưng bây giờ ngay cả Tiểu Bạch Long cũng tách khỏi hắn rồi, kêu nàng làm sao có thể không lo lắng.
- Gràoo!!!
Tiểu Bạch Long lắc đầu như điên, sốt ruột khua khoắng móng vuốt.
Thấy Tiểu Bạch Long lắc đầu, trái tim đang treo lơ lửng của Vân Mộng Chân rốt cuộc mới có thể đặt xuống.
Xác nhận được Bạch Nhạc vẫn chưa chết, suy nghĩ của Vân Mộng Chân cũng linh hoạt thêm mấy phần. Nàng thấy dáng vẻ sốt ruột của Tiểu Bạch Long, bèn ướm hỏi:
- Ý ngươi là, bây giờ Bạch Nhạc đang gặp nguy hiểm?
Lần nữa nhận được câu trả lời khẳng định, Vân Mộng Chân liền hỏi tiếp:
- Chàng ấy đang ở Hàn Sơn à?
- Gruuu.
Tiểu Bạch Long thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng nó cũng khiến Vân Mộng Chân hiểu được ý mình.
Vân Mộng Chân hơi nheo mắt, lại hỏi:
- Tiểu Bạch, ngươi có thể tìm được Bạch Nhạc không?
- ...
Tiểu Bạch Long lập tức cứng đơ người.
Hỏi nó có thể tìm được Bạch Nhạc không á? Đương nhiên tìm không được rồi!!!
Nó rất muốn nói cho Vân Mộng Chân biết, Bạch Nhạc là bị rơi vào một vùng Bán Thần Lĩnh Vực như Bán Thần Lĩnh Vực của Bạch Cốt Thần Giáo hồi xưa, nhưng mà ngôn ngữ phức tạp như thế, nó chẳng thể nào chỉ dựa vào việc múa may móng vuốt mà nói rõ với nàng được.
Vân Mộng Chân đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Tiểu Bạch Long, nàng chỉ có thể dùng mạch suy nghĩ đơn giản nhất để suy đoán gợi mở:
- Là người của Hắc Ám Thiên à?
- Gràoo.
Nói đến nước này, Vân Mộng Chân đại khái đã hiểu, rõ là Hắc Ám Thiên có con át chủ bài đặc thù nào đó. Chẳng những chúng đồ sát Hàn Sơn, còn vây khốn và bắt giữ Bạch Nhạc. Tuy Bạch Nhạc tạm thời chưa chết, nhưng hắn vẫn đang gặp phải mối nguy hiểm rất lớn.
Mà lúc đó, Tử Dương Chân Nhân tất nhiên đã gặp phải người của Hắc Ám Thiên ở Hàn Sơn, chỉ là ông ấy đánh không lại, bị ép phải chạy trốn, thậm chí là chạy trốn dưới sự trợ giúp của Tiểu Bạch Long.
Tử Dương Chân Nhân vốn biết chân tướng, nhưng mà, ông ấy lại đúng lúc đụng trúng Tôn Bân Cường. Tôn Bân Cường và Phan Thích Bân muốn nhân cơ hội này bức ông ấy để đoạt quyền, cho nên hai kẻ này thấy Tử Dương Chân Nhân bị trọng thương liền trực tiếp ra đòn sát thủ, thậm chí vốn không kịp để ông ấy nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mạch suy nghĩ đến đây đã hoàn toàn rõ ràng, chỉ là... vẫn không hề có ý nghĩa gì cả.
Tiểu Bạch Long tới rõ là muốn cầu viện, nhưng khoan nói việc hiện nay Vân Mộng Chân vốn không thể tìm được Bạch Nhạc, cho dù có thể... bấy giờ Đạo Lăng Thiên Tông đã cheo neo, thân mình còn lo chưa xong, làm sao còn dư sức mà đi cứu Bạch Nhạc được.
- Phan trưởng lão, bây giờ chúng ta làm sao đây?
Tôn Bân Cường trăm phương ngàn kế muốn trèo cao, cuối cùng sự việc lại thành ra trò hề thế này. Tuy rằng không có chứng cứ thì Vân Mộng Chân cũng không thể làm gì ông ta và Phan Thích Bân, nhưng sau chuyện này, danh vọng của ông ta và Phan Thích Bân trong tông bị tụt dốc không phanh đã là chuyện không thể bàn cãi, cũng gần như không còn khả năng ngồi vào cái vị trí kia nữa rồi.
Vẻ mặt Phan Thích Bân tối sầm, lạnh giọng hỏi:
- Ngươi nói rõ cho ta biết chuyện rốt cuộc là thế nào, sao lại chọc vào con súc sinh đó?
Nghe Phan Thích Bân chất vấn, Tôn Bân Cường liền kêu khổ không ngừng, bấy giờ mới thuật lại một lần những chuyện đã xảy ra:
- Ta chọc vào nó lúc nào đâu? Ai biết con súc sinh đó có phải bị điên không chứ, cứ đuổi theo ta tới tận bản tông, giờ ngài kêu ta tìm ai nói lý đây?
Phan Thích Bân nheo mắt, lạnh giọng hỏi:
- Ngươi xác định Bạch Nhạc đã chết rồi à?
Ánh mắt Tôn Bân Cường hơi lóe lên, đáp:
- Chuyện này sao mà ta xác định được.