Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1574 - Chương 1574: Một Không Làm Hai Không Ngưng

Chương 1574: Một không làm hai không ngưng Chương 1574: Một không làm hai không ngưng

Phan Thích Bân lạnh lùng lườm Tôn Bân Cường, lạnh giọng mắng:

- Đồ khốn kiếp nhà ngươi, đến bây giờ cũng không chịu nói thật, ngươi là muốn chết đấy à?

Bị Phan Thích Bân mắng thế, Tôn Bân Cường cũng không khỏi hết hồn. Ông ta toan mở miệng nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn không dám cất lời.

Trong mắt Phan Thích Bân lờ mờ lộ ra sát khí, ông ta lạnh lùng chất vấn:

- Có thể đúng lúc xuất hiện ở xung quanh Hàn Sơn như thế, nếu nói không có cấu kết với Hắc Ám Thiên, ngươi nghĩ có tin được không?

- ...

Bị Phan Thích Bân vạch trần thẳng mặt như thế, Tôn Bân Cường cười khổ gãi đầu, bấy giờ mới giải thích:

- Thật đúng là không gì có thể gạt được ngài. Không sai, ta có lén lút liên hệ với Hắc Ám Thiên. Chỉ là ta nói hết ráo, ta nói thẳng Tử Dương có thể sẽ đến Thanh Châu...

- Đồ ngu xuẩn!

Nghe Tôn Bân Cường tự thú, Phan Thích Bân lập tức giận tím mặt. Ông ta đột ngột đứng phắt dậy, giơ tay tóm lấy cổ Tôn Bân Cường:

- Ngươi muốn chết là chuyện của ngươi, đừng có kéo theo ta. Lén lút liên hệ với Hắc Ám Thiên, ngươi là ngại mình chết chưa đủ nhanh à?

Tôn Bân Cường không ngờ phản ứng của Phan Thích Bân lại kịch liệt thế, liền nói nhát gừng:

- Ta không có nghĩ nhiều thế, chỉ muốn mau chóng giải quyết lão Tử Dương thôi.

Phan Thích Bân thấy bộ dạng này của Tôn Bân Cường thì trong lòng cảm thấy bực tức không chịu nổi, lập tức giơ tay đẩy mạnh họ Tôn ra.

Đúng là không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu.

Tên họ Tôn này thật sự nghĩ Hắc Ám Thiên dễ lợi dụng à? Hắn ta tự mình liên hệ Hắc Ám Thiên, đồng nghĩa đã cho bọn chúng nắm được thóp. Một khi đối phương tấn công Đạo Lăng Thiên Tông, chúng chắc chắn sẽ lấy đó ra uy hiếp mà bức hắn phản bội tông môn.

Đây chính là một vũng bùn, một khi đạp vào thì chỉ có càng lún càng sâu.

Giờ khắc này, trong lòng Phan Thích Bân thực sự nổi lên một luồng sát khí muốn dứt khoát giết chết Tôn Bân Cường diệt khẩu. Chỉ là ý nghĩ đó vừa nổi lên thì đã bị ông ta đè xuống.

Đã trễ rồi.

Bây giờ chuyện đến nước này, cho dù ông ta có giết Tôn Bân Cường, e cũng chỉ là vô bổ, hơn nữa sẽ dẫn đến càng nhiều phiền phức hơn.

- Phan trưởng lão, nếu Vân Mộng Chân đã chặt đứt đường của chúng ta, vậy không bằng chúng ta dứt khoát trở mặt luôn đi?

Tôn Bân Cường không hề phát hiện sát khí trong mắt Phan Thích Bân. Ánh mắt họ Tôn lộ ra vẻ âm hiểm, tiếp tục nói:

- Một không làm, hai không ngưng. Chúng ta hãy dứt khoát liên thủ với Hắc Ám Thiên mà phản tông đi.

Phản tông.

Hai chữ này vừa thốt ra, cho dù là Phan Thích Bân thì trong lòng cũng không khỏi dao động dữ dội.

Lúc trước tuy ông ta muốn đoạt quyền, nhưng từ đầu tới cuối cũng chưa từng nghĩ sẽ phản lại tông môn. Nhưng mà hôm nay cơ sự ra như thế, mặt mũi ông ta đã bay sạch rồi, vốn không còn hy vọng gì nữa. Bấy giờ hai chữ ‘phản tông’ này lại lần nữa hiện lên trong đầu Phan Thích Bân, lộ ra một sức cám dỗ khôn cùng.

Trước đây không phải Vân Mộng Chân ngươi bảo là ta phản bội tông môn à? Vậy giờ ta sẽ phản thật cho ngươi xem. Ngươi làm gì được ta?

...

Khắp nơi âm u, ngoại trừ tử khí nồng nặc ra thì căn bản không còn bất kỳ thứ gì nữa.

Mấy người Tinh Hà lão tổ cùng xông vào đây theo Bạch Nhạc, mỗi ngày đều bị tử khí ăn mòn. Thời gian dài qua đi, vết thương cũ không những không hề có dấu hiệu lành, hơn nữa còn không nhận được nguồn lực bổ sung, bọn họ đã mơ hồ cảm thấy Tinh Hải suy kiệt.

Bán Thần Lĩnh Vực tràn đầy tử khí này đối với bọn họ mà nói, chính là tuyệt địa thực sự.

Tinh Hà lão tổ khẽ thở dài. Ông ta ngước nhìn bầu trời âm u, rồi bảo:

- Bạch Nhạc, bọn ta e là không gượng được nữa rồi.

Trong những người rơi vào Bán Thần Lĩnh Vực lần này, thực lực của ông ta là yếu nhất, bấy giờ cũng là kẻ đầu tiên kiệt quệ Tinh Hải mà không gượng nổi nữa.

Bạch Nhạc nhìn Tinh Hà lão tổ, trong lòng không khỏi thấy hơi hổ thẹn:

- Xin lỗi, là tại ta đã đánh giá thấp thực lực và quyết tâm của Hắc Ám Thiên!

- Không có liên quan gì tới ngươi cả.

Tinh Hà lão tổ lắc đầu, ông ta thấy rất rõ:

- Ai cũng không ngờ được cách luyện thi của Hắc Ám Thiên lại đáng sợ xqbMfDmẳ vậy. Huống hồ, chúng chọn Hàn Sơn chính là để ép chúng ta ra mặt, vì cho dù là ta hay ngươi thì cũng không thể ngồi trơ mắt nhìn Hàn Sơn bị cái họa diệt vong.

Đấy, là sự chắc chắn đối với nhân tính.

Bạch Nhạc im lặng một lát, nhưng cũng không phủ nhận.

Kể cả lúc này đây thì Bạch Nhạc cũng rất rõ, cho dù có lặp lại lần nữa, e là hắn vẫn không thể thuyết phục bản thân mình không đi cứu Hàn Sơn.

Cho dù thực tế vẫn không thể thay đổi kết cục, nhưng quá trình nỗ lực này lại chính là cuộc đời, cũng là niềm tin.

Nếu vì biết không thể thay đổi kết cục mà yên tâm lý trí buông bỏ, vậy còn nói gì mà ‘không nhận mệnh’?

Tinh Hà lão tổ thở dài, bảo khẽ:

- Bạch Nhạc, nếu ngươi có thể sống sót ra ngoài thì xin hãy xem chừng Thất Tinh Tông hộ ta! Cơ nghiệp nhiều năm như thế không thể hủy trên tay ta được.

Ông ta sớm đã nghĩ thấu việc sinh tử của bản thân, nhưng chỉ có Thất Tinh Tông, ông ta có thế nào vẫn không yên tâm được.

Bình Luận (0)
Comment