Những năm gần đây, nhân tài liên tục xuất hiện, nhưng Thất Tinh Tông vẫn có vẻ gì hơi hiu hắt. Đừng nói kiểu tồn tại yêu nghiệt như Bạch Nhạc, cho dù là thiên tài tầm thường, Thất Tinh Tông cũng còn không có nữa.
Bây giờ người duy nhất có thể đứng ra e cũng chỉ có mình Hà Tương Tư, nhưng cho dù là Hà Tương Tư thì khoảng cách con bé đến Tinh Hải Cảnh vẫn còn xa xôi lắm.
Nếu Tinh Hà ông ta chết ở chỗ này, chỉ e Thất Tinh Tông sẽ không giữ được tư cách Địa Cấp Tông Môn mất.
Huống hồ, bây giờ sợ là cũng không có ai để ý tới chuyện này.
Bây giờ Đạo diệt Ma hưng, Ma Đạo tàn sát thiên hạ bừa bãi, cách cục sớm đã không phải là cách cục trước kia nữa. So với sự vinh dự khi mang danh Địa Cấp Tông Môn thì việc duy trì tông môn mới là điều quan trọng nhất.
Những thứ này, ông ta cũng chỉ có thể gửi gắm cho Bạch Nhạc thôi.
Kim Tiên của Đạo Lăng Thiên Tông bên cạnh bỗng chen lời:
- Đừng bi quan thế, Tử Dương hẳn đã truyền tin về tông môn rồi, bây giờ Hắc Ám Thiên e là đã thành kẻ thù chung của toàn thiên hạ. Bằng chứng là đã nhiều ngày như thế mà không có lấy một kẻ của Hắc Ám Thiên dám xông vào Bán Thần Lĩnh Vực này để giết chúng ta. Bây giờ bọn chúng hẳn đã ốc không mang nổi mình ốc, chỉ cần chúng ta lại cố chống đỡ thêm vài ngày rồi sẽ tìm được cơ hội thoát thân.
Lúc trước tính luôn Tử Dương Chân Nhân thì tổng cộng có sáu vị Đạo Lăng Kim Tiên. Bây giờ Tử Dương chạy trốn, một vị Kim Tiên thì bị giết, thành thử ra chỉ còn bốn vị Đạo Lăng Kim Tiên theo Bạch Nhạc trốn vào đây.
Những người này đều có mặt trong trận chiến Đạo Lăng Sơn năm đó, cũng từng giao thủ với Thông Thiên Ma Quân. Vốn họ phải căm thù Bạch Nhạc thì mới đúng. Nhưng bây giờ rơi vào hoàn cảnh này, dường như họ lại chẳng còn hận thù gì hắn nữa.
- Sợ là sợ chúng ta không gượng được tới lúc đó thôi.
Tinh Hà lão tổ cười khổ một tiếng, lại thở dài:
- Lúc trước các ngài cũng thấy rồi đấy, đám người Đạp Thiên Ma Quân dù biết rõ Hắc Ám Thiên luyện thi nhưng vẫn bắt tay liên thủ với bọn chúng. Nhiêu đó đã đủ biết, tâm nguyện lớn nhất của những ma đầu này bây giờ là phá vỡ địa vị thống trị của Đạo Môn chúng ta. Cho dù tin tức có lọt ra ngoài, Tam đại Thiên tông có liên thủ, trong thời gian ngắn e cũng rất khó làm gì được Hắc Ám Thiên.
Đạo Lăng Kim Tiên vừa nói cả cười lắc đầu:
- Ha ha, ngươi và ta đã đến cái tuổi này rồi, cớ gì phải lo lắng chuyện sinh tử nữa?! Chỉ cần có thể diệt trừ những ma đầu này, đổi lấy thái bình cho thiên hạ, cho dù chúng ta có chết thì đã làm sao?
Mấy người bên cạnh liền phụ họa:
- Nói rất hay! Thế gian này, tà cuối cùng vẫn không thể thắng chính.
Huyết Ảnh Ma Quân thở dài, không khỏi lắc đầu tự giễu:
- Đạo Lăng Thiên Hạ... Hay, hay lắm! Đạo Lăng nào phải chỉ có một vị Đạo Lăng Thánh Nữ đâu.
Lời này, ông ta đang ca ngợi từ tận đáy lòng.
- Thế sự khó liệu, ai mà ngờ được chúng ta sẽ đứng chung một chỗ với truyền nhân của Thông Thiên Ma Quân như ngươi chứ!
Vị Đạo Lăng Kim Tiên nọ lại bật cười sang sảng, nói:
- Cơ mà nói thật, Bạch Nhạc, ngươi thật sự khiến chúng ta phải nhìn bằng con mắt khác đấy!
Bạch Nhạc hơi ôm quyền, đáp:
- Tiền bối quá khen! Không biết tiền bối xưng hô thế nào?
- Tiền bối không dám nhận, âu chỉ là kẻ dại mấy trăm tuổi mà thôi.
Đạo Lăng Kim Tiên nọ khoát tay, bâng quơ đáp:
- Lão phu Đỗ Thanh, xưng hiệu Thanh Tĩnh Tán Nhân.
Bạch Nhạc thoáng khựng lại, rồi ôm quyền hành lễ:
- Hóa ra là Thanh Tĩnh Tán Nhân, vãn bối đã thất lễ rồi! Ba trăm năm trước Hoàng Hà ngập lụt, nước lũ ngập trời, Thanh Tĩnh Tán Nhân ngài không tiếc hao tổn tu vi mà lấy lực Tinh Hải trấn thủ Hoàng Hà mười bảy ngày, không ngủ không nghỉ, cứu mấy trăm ngàn bách tính ven bờ. Chỉ bằng điểm này, lão nhân gia ngài đã xứng được chúng sinh bái lạy.
- Hửm?!
Thanh Tĩnh Tán Nhân khẽ ồ lên một tiếng, không khỏi hơi ngẩn ra. Bạch Nhạc bây giờ chẳng qua chỉ mới hai mươi tuổi thôi, mà chuyện ba trăm năm trước thật đã quá xa xôi rồi, nên rõ là ông không ngờ cả chuyện này mà hắn cũng biết.
Bạch Nhạc nhìn thấu thắc mắc của Thanh Tĩnh Tán Nhân, bèn giải thích:
- Ta từng lật xem điển tịch bí tàng của Đại Càn vương triều, trong đó có miêu tả lại chiến công này của tiền bối.
- Đại Càn vương triều...
Thanh Tĩnh Tán Nhân thoáng im lặng, không khỏi có hơi chạnh lòng.
- Diệp Huyền thật đúng là nhân kiệt!
Đại Càn vương triều và Đạo Lăng Thiên Tông kỳ thực không hề hòa thuận. Ấy vậy mà ông vẫn được ghi chép như thế trong điển tịch lưu giữ ở bí tàng của Đại Càn vương triều, bấy nhiêu đó đã đủ thấy khí độ của Diệp Huyền.
Cho dù hoàng đế của Đại Càn vương triều có là ai, trên thực tế, triều đại này từ ngàn năm nay vốn nằm trong quyền khống chế của Diệp Huyền.
Bạch Nhạc lắc đầu, nói:
- Đạo Lăng Thiên Hạ. Đã nhiều năm như thế, tuy Đạo Lăng Thiên Tông một mình một cõi, nhưng mà theo ta thấy, chính bởi vì có người như tiền bối mới có thể khiến Đạo Lăng Thiên Tông mãi thịnh không suy, mới đạt được sự tôn kính của người trong thiên hạ. Mà đấy cũng là nguyên nhân vì sao ta thân làm truyền nhân Ma Quân lại vẫn nguyện ý bôn ba vì Đạo Lăng Thiên Tông.