Thanh Tĩnh Tán Nhân vừa cười to, vừa chỉ vào Bạch Nhạc, nói:
- Ha ha, thế nhân đều cho rằng Bạch Nhạc ngươi khổ vì chuyện nhi nữ tư tình. Nhưng bây giờ xem ra, thế nhân đều đã xem thường ngươi rồi.
Lão giả bên cạnh Thanh Tĩnh Tán Nhân nhìn Bạch Nhạc, từ tốn nói:
- Ngươi thật sự không giống cả Thông Thiên lẫn Diệp Huyền.
Thanh Tĩnh Tán Nhân bật cười, ông trỏ vào đối phương, giới thiệu:
- Vị này là Chính Nhất Chân Nhân, người trước đây tích cực thúc giục việc giết ngươi nhất chính là ông ấy đấy.
Bạch Nhạc hơi ôm quyền, lần nữa hành lễ:
- Ra mắt Chính Nhất Chân Nhân.
Tư liệu về Chính Nhất Chân Nhân, hắn cũng từng đọc được ở Đại Càn vương triều. Vị chân nhân này nổi danh cương trực công chính, tính nóng như lửa, ra tay với Ma Đạo cực kỳ tàn nhẫn, nhưng ông ấy cũng là người nghĩa khí nhất.
Ngày xưa vì một lời hứa mà Chính Nhất Chân Nhân, bấy giờ chỉ mới đạt Tinh Cung Cảnh, có thể bôn ba mấy vạn dặm, rồi đơn độc tiêu diệt một tông môn Ma Đạo để báo thù cho một kẻ chỉ quen biết tình cờ. Ông giết đến vết thương chất chồng, thậm chí bệnh căn đến tận hôm nay vẫn không thể chữa lành cũng không tiếc.
Đạo Lăng Thập Nhị Kim Tiên, ngoại trừ tu vi mạnh mẽ, quan trọng nhất là mỗi người trong số họ đều ghét ác như thù, lại đều có công với chúng sinh, với thiên hạ.
Chính Nhất Chân Nhân nhìn thẳng vào mắt Bạch Nhạc, từ tốn nói:
- Lão phu trọn đời giết ma vô số, nhưng không ngờ lúc sắp già còn có thể gặp được một Ma đặc biệt như ngươi. Bạch Nhạc, ngươi từng nói, có một ngày ngươi sẽ để người đời biết cái gì gọi là Ma. Câu này, ngươi có chắc không?
- Đương nhiên chắc chắn.
Bạch Nhạc không hề do dự, trầm giọng đáp:
- Trên đời này, vốn không nên chia ra cái gì là Ma, cái gì là Đạo. Kẻ đáng giết là những ma đầu vì tư lợi bản thân mà tàn sát người vô tội như Hắc Ám Thiên, chứ không phải bản thân Ma Tu. Ta là Ma Tu, nhưng ta cũng là Đạo Môn đệ tử. Sở dĩ Diệp Huyền đại sư chọn ta, cũng là vì ông ấy tin tưởng ta có thể giữ vững quan niệm này. Lần này ra ngoài, Chính Nhất Chân Nhân có thể đi dạo ở Thanh Châu và Duyễn Châu một vòng. Ta dám bảo đảm, ở hai châu Thanh Duyễn không phân Ma Đạo, chỉ bàn thiện ác.
- Không phân Ma Đạo, chỉ bàn thiện ác.
Chính Nhất Chân Nhân im lặng một lát rồi lặp lại tám chữ này. Trong mắt ông lộ ra vẻ sâu xa, chậm rãi nói:
- Được, nếu lần này có thể sống sót ra ngoài, lão phu ắt sẽ xem kỹ một phen. Nếu quả như lời ngươi nói, lão phu sẽ tạ lỗi với ngươi.
- E là các ngươi không có cơ hội này.
Đương khi Chính Nhất Chân Nhân nói chuyện, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một giọng nói âm u, một khắc sau, thân ảnh Triều Bằng Phi vận hắc bào trực tiếp xuất hiện giữa không trung.
Trong nháy mắt, thần kinh của tất cả mọi người đều không khỏi căng thẳng.
Từ ngày đó bị ép nhảy vào Bán Thần Lĩnh Vực của Hắc Ám Thiên tới nay, người của Hắc Ám Thiên vẫn luôn không xuất hiện. Bây giờ, sự xuất hiện của vị Đại trưởng lão Triều Bằng Phi này đã mang theo ý nghĩa là – sự bình lặng này đã sắp bị phá vỡ. Còn về phần là tốt hay xấu, hiện tại chỉ e không ai có thể nói rõ được.
Nhưng mà, sự xuất hiện của đối phương cũng đồng nghĩa với nguy hiểm cực lớn. Điều này trong lòng mỗi người đều rất rõ ràng.
Bạch Nhạc cười lạnh một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn Triều Bằng Phi, nói:
- Hắc Ám Thiên bây giờ sợ là lo thân mình còn không xong, ấy vậy mà Đại trưởng lão vẫn còn tâm tư đến đây à?
Triều Bằng Phi liếc nhìn Bạch Nhạc, đoạn, lão giơ tay vuốt râu, bảo:
- Bạch phủ chủ nếu có ý trông mong vào Tử Dương Chân Nhân... giờ e là ông ta sớm đã bỏ mình rồi.
Lời này vừa dứt, lập tức khiến tất cả mọi người đều biến sắc.
Trong mấy ngày bị nhốt ở chỗ này, Tử Dương Chân Nhân gần như là hy vọng duy nhất của bọn họ. Nhưng hôm nay bỗng dưng lại nghe nói Tử Dương Chân Nhân đã chết rồi, bọn họ sao có thể không chấn động được.
- Lời này của Đại trưởng lão e là nghĩ một đằng nói một nẻo nhỉ?
Bạch Nhạc ngẩng đầu, chậm rãi nói:
- Hắc Ám Thiên tuy mạnh, nhưng chỉ cần không có cường giả Hóa Hư ra tay, các ngươi sợ là không ai có thể ngăn cản được Tiểu Bạch Long.
Đối với Tiểu Bạch Long, Bạch Nhạc có lòng tin rất lớn. Chỉ cần không mắc bẫy, không bị nhốt trong Bán Thần Lĩnh Vực, những kẻ dưới Hóa Hư trên đời này sợ là không ai có thể đuổi kịp nó.
Nhắc tới Tiểu Bạch Long, vị Đại trưởng lão này cũng không khỏi có chút cảm thán:
- Có đôi khi thực sự không thể không bội phục số mệnh của ngươi. Chân long như thế, ấy mà lại quyết một lòng một dạ với ngươi. Thực khiến người ta phải hâm mộ!
- Số mệnh?
Bạch Nhạc hơi nhíu mày, theo bản năng phát giác ra chỗ khác biệt của câu này.
Số mệnh, số may, thoạt nhìn có vẻ chỉ khác nhau một chữ, nhưng sự khác biệt trong đó lại chính là như trời với đất.
- Không sai, số mệnh.
Triều Bằng Phi gật đầu, chậm rãi lặp lại:
- Cho dù là Thông Thiên hay Diệp Huyền, thực chất đều là người bị số mệnh triền thân. Từ Đại Càn vương triều của năm đó cho tới Đạo Lăng Thiên Tông của bây giờ, ngươi nghĩ bọn họ đang tranh đoạt cái gì? Âu cũng chỉ là hai chữ số mệnh mà thôi.