Mí mắt Bạch Nhạc giật mạnh. Hắn không đáp, chỉ là trong mắt vẫn lộ vẻ nghi ngờ.
Triều Bằng Phi lắc đầu, khẽ nói:
- Không vào Thần Đạo, ngươi làm sao có thể hiểu rõ số mệnh? Chẳng qua mọi thứ đều phải kết thúc rồi!
- Chỉ dựa vào mình ngươi à?
Bạch Nhạc cười lạnh một tiếng, trong mắt không hề có ý sợ hãi nào mà giễu lại:
- Đại trưởng lão, ngươi có đánh giá bản thân mình cao quá không nhỉ?
Đối với những người khác, Bán Thần Lĩnh Vực này thật sự có tác dụng áp chế rất mạnh. Không có được linh lực bổ sung, thậm chí còn không ngừng bị tử khí ăn mòn, cho dù là thân thể hay Tinh Hải đều phải chịu ảnh hưởng cực lớn.
Như Tinh Hà lão tổ, thực lực của ông ta bây giờ e tối đa chỉ còn lại một hai thành, dù là người mạnh hơn chút như Đạo Lăng Kim Tiên và Huyết Ảnh Ma Quân, thực lực tối đa cũng chỉ còn một nửa.
Nhưng Bạch Nhạc thì khác.
Triều Bằng Phi nhìn Bạch Nhạc, lắc đầu:
- Bạch phủ chủ nghĩ nhiều rồi. Thông Thiên Ma Công danh chấn cổ kim, lão phu đương nhiên không dám xem thường!
Nghe vậy, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi chùng xuống.
Nếu đối phương có thể đoán được Thông Thiên Ma Công không bị hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng mà còn dám tự tin như vậy, ắt phải có nghĩa, đối phương vẫn còn át chủ bài lợi hại hơn, mà con át chủ bài này đủ để xóa sạch tất cả hy vọng của bọn họ.
Chính Nhất Chân Nhân hừ lạnh, trầm giọng chất vấn:
- Ma đầu, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
- Chính Nhất Chân Nhân, tên của ngươi, lão phu cũng từng nghe rồi, nhưng vốn không ngờ sẽ gặp nhau sớm thế. Chỉ không biết, sau khi ngươi bị luyện thành Ma Thi rồi chính tay hủy diệt Đạo Lăng Thiên Tông, đấy sẽ là cảnh tượng sảng khoái tới nhường nào nhỉ?
Trong chớp mắt, Bạch Nhạc và tất cả mọi người đều đồng loạt biến sắc.
Ma Thi.
Lúc bọn họ ở Hàn Sơn đã từng biết được sự đáng sợ của Ma Thi, bây giờ nghe đối phương nói muốn luyện họ thành Ma Thi, sao họ có thể không sợ?
Bọn họ bị nhốt ở chỗ này lâu như vậy, hôm nay mới lần đầu tiên biết mục đích thật sự của kẻ thù, tim mọi người đều không khỏi đập nhanh. Kể cả những người đã sớm xem nhẹ chuyện sống chết như Thanh Tĩnh Tán Nhân và Chính Nhất Chân Nhân, khi nghĩ đến việc bản thân mình có thể sẽ bị luyện thành Ma Thi, mặt họ cũng đều biến sắc.
Đây rõ là sự uy hiếp còn khủng khiếp hơn cả chết.
Trong mắt Thanh Tĩnh Tán Nhân ánh lên vẻ rét lạnh, khinh thường nói:
- Si tâm vọng tưởng! Tử Dương đã truyền tin tức đi. Thủ đoạn luyện thi tàn nhẫn bực này, cả thế gian cùng giết, cho dù là trong Ma Đạo, chỉ e cũng sẽ có người chống đối ngươi. Ngươi còn dựa vào cái gì mà phách lối?
Ánh mắt Triều Bằng Phi dời sang nhìn Thanh Tĩnh Tán Nhân, nói nhẹ bẫng:
- Lão phu nói, Tử Dương đã chết.
Trong câu nói đó dường như không mang theo bất kỳ cảm xúc gì, nhưng lại lộ ra một kiểu sức mạnh khó nói bằng lời. Lão ta không đợi những người khác chất vấn thì đã tự mình giải thích tiếp:
- Nói ra thì phải cảm tạ Đạo Lăng Thiên Tông các ngươi đấy! Nếu không phải người của các ngươi phối hợp ra tay với ta thì có con Bạch Long đó, ta thật sự sẽ chẳng làm gì được Tử Dương đâu!
Nói đến đây, trong mắt Triều Bằng Phi lần nữa lộ ra vẻ châm chọc, thản nhiên bảo:
- Tôn Bân Cường, Tôn trưởng lão, mấy vị chân nhân chắc đều cực kỳ quen thuộc nhỉ?
- ...
Trong nháy mắt, cho dù là nhóm người Chính Nhất Chân Nhân hay Bạch Nhạc thì đáy lòng cũng không khỏi dâng lên vẻ lạnh lẽo.
Mặc dù không có bất kỳ chứng minh gì, nhưng khi đối phương nói ra lời này, mọi người đều biết rõ lời lão ta nói là thật. Nhất là những Đạo Lăng Kim Tiên như nhóm Chính Nhất Chân Nhân giờ khắc này giống như bị một đao xẻo tim vậy. Sắc mặt họ trắng bệch, căn bản nói không nên lời.
Không có gì làm người ta đau lòng hơn phản bội.
Bọn họ có thể chấp nhận bất trắc, có thể chấp nhận thất bại, cũng có thể chấp nhận cái chết, nhưng bọn họ lại không có cách nào chấp nhận được phản bội.
Đạo Lăng sừng sững, trời ơi!
Đạo Lăng Thiên Tông tung hoành bất bại mấy ngàn năm, ấy vậy mà giờ lại có trưởng lão cấu kết Ma Đạo, giết hại Đạo Lăng Kim Tiên... Đây là sự sỉ nhục mấy ngàn năm qua chưa từng có.
Đạo Lăng Thiên Tông khiến cả thế gian run rẩy kia, thật sự phải thành quá khứ rồi sao?
So với họ, Bạch Nhạc lại là người đầu tiên bình tĩnh lại
Cái chết của Tử Dương Chân Nhân không thể nghi ngờ là một tin dữ, bởi vì điều đó có nghĩa người duy nhất biết chuyện của cả Hàn Sơn đã bị giết. Vì thế, tin tức căn bản không được truyền đi, mà bọn họ cũng sẽ không nhận được bất kỳ sự trợ giúp nào, chỉ có thể dựa vào bản thân, tiếp tục đau khổ chống đỡ.
Quá trình này giống như một quá trình tử vong mãn tính. Ngươi rõ ràng đã tiên đoán được kết quả, nhưng vẫn phải bó tay hết cách, chỉ có thể nhìn bản thân mình từ từ chết đi.
Cảm giác áp lực và sợ hãi đó, có muốn xua cũng xua không được.
Nhưng Bạch Nhạc lại không lo lắng cho sự an toàn của Tiểu Bạch Long.
Thứ nhất, người của Đạo Lăng Thiên Tông mặc dù ra tay đánh lén, nhưng tối đa cũng chỉ có thể giết chết Tử Dương Chân Nhân, chứ rất khó làm gì được Tiểu Bạch Long.