Thứ hai, cũng là điêu quan trọng hơn là, Bạch Nhạc và Tiểu Bạch Long từng ký kết khế ước bình đẳng, thần hồn giữa đôi bên có cảm ứng. Cho dù là Bạch Nhạc bỏ mình, hay Tiểu Bạch Long mất mạng, đối phương đều sẽ cảm ứng được. Nếu Bạch Nhạc không cảm thấy gì, vậy Tiểu Bạch Long nhất định vẫn còn sống.
Trong mắt Tinh Hà lão tổ ánh lên vẻ căm hận, lớn tiếng quát mắng:
- Ma đầu, ngươi chết không yên lành!
- Để ta xem nào, vị này chắc là Tinh Hà lão tổ của Thất Tinh Tông nhỉ? Hàn Sơn bị diệt, ngươi phẫn nộ lắm à? Không sao cả, chẳng bao lâu nữa bản thân ngươi sẽ biến thành Ma Thi, sau đó đích thân diệt đi Thất Tinh Tông của ngươi. Ta bảo đảm với ngươi, ta sẽ giữ lại cho ngươi một chút ý thức, để ngươi tận mắt nhìn thấy ngươi hủy diệt Thất Tinh Tông.
Trong mắt Triều Bằng Phi hiện vẻ lạnh lùng. Lời lão nói nhẹ bẫng, nhưng giữa câu từ lại lộ ra sự độc ác và lạnh lẽo không thể xua đi, khiến cho thần hồn người ta phải run sợ.
- Vọng tưởng! Ma đầu, Tinh Hà ta dù có chết cũng sẽ không để ngươi lợi dụng!
Tinh Hà lão tổ gào lên căm phẫn, sau một khắc, ông ta liền dẫn động Tinh Hải đã kiệt quệ, toan tự nổ mà liều mạng với Triều Bằng Phi.
Nhưng mà, trong khoảng khắc khi Tinh Hà lão tổ chuẩn bị liều mạng, ông ta đã trực tiếp bị một thanh trường mâu hắc sắc đột ngột ngưng tụ trên không trung đâm xuyên tim.
Giết trong chớp nhoáng.
Thực lực của Triều Bằng Phi vốn là tồn tại đứng đầu nhất trong Tinh Hải Cảnh. Áp lực mơ hồ lộ ra trên người lão ta khiến cả Bạch Nhạc cũng cảm thấy khiếp sợ. Tinh Hà lão tổ bây giờ chỉ còn lại một hai thành thực lực, sao có thể là đối thủ của lão ta. Lại thêm trong Bán Thần Lĩnh Vực này, Tinh Hà lão tổ ngay cả đường né tránh cũng không có, nháy mắt đã bị giết gọn.
Nhưng đây cũng chẳng tính là gì, vì chuyện đáng sợ thật sự vẫn còn ở phía sau.
Rõ ràng đã bị đâm xuyên tim, nhưng thần hồn của Tinh Hà lão tổ đã chết hẳn vẫn không có cách nào thoát ra khỏi thân thể, mà cứng rắn bị nhốt chặt trong thân thể của chính mình.
Đáng sợ hơn là, một khắc sau, ông ta liền phát hiện bản thân mình đã không thể điều khiển cơ thể nữa.
Tinh Hà lão tổ giơ tay khẽ đặt lên thanh trường mâu hắc sắc đã đâm xuyên tim mình rồi nhẹ nhàng vuốt ve, giống như đang vuốt ve cơ thể của tình nhân vậy. Quỷ dị đến khôn cùng!
- Không!!!
Tinh Hà lão tổ sợ hãi la lên. Ông ta điên cuồng gào thét, cố gắng đoạt lại quyền khống chế thân thể mình, nhưng tất cả chỉ là uổng công vô ích.
- Muốn chết? Dễ thế à?
Khóe miệng Triều Bằng Phi lộ ra nụ cười chế nhạo, lão ta khinh thường bảo:
- Bắt đâu từ khi bước vào Hắc Ám Thiên, tử linh khí tức mỗi giờ mỗi khắc đều đang ăn mòn thân thể và linh hồn các ngươi. Từ một khắc đó trở đi, việc luyện thi đã bắt đầu rồi... Chết? Ngươi cho rằng việc sinh tử của các ngươi còn do bản thân các ngươi khống chế à?
Trên người Triều Bằng Phi lộ ra sát ý kinh khủng, lạnh lùng nói:
- Sợ hãi đi! Tinh Hà, ngươi là người đầu tiên. Tiếp theo đây từng kẻ từng kẻ trong các ngươi sẽ chết đi, sẽ toàn bộ biến thành Ma Thi của ta, theo ta tung hoành thiên hạ.
- ...
Khiếp sợ.
Giờ khắc này, tất cả mọi người nhìn Tinh Hà lão tổ mà trong lòng không khỏi xuất hiện cảm giác sợ hãi khó tả bằng lời.
Đây là kết quả còn đáng sợ hơn cả chết!
- Giết ta! Bạch Nhạc, giết ta đi!
Sâu trong mắt Tinh Hà lão tổ lộ ra vẻ khiếp hãi khó nói bằng lời, ông ta gào thét như điên.
Cầu được chết.
Giờ khắc này, ông ta chỉ cầu được giải thoát.
Chỉ cần có thể thoát khỏi vận mệnh làm Ma Thi, ông ta nguyện trả bất cứ giá nào.
Bạch Nhạc gần như đã muốn ra tay theo bản năng, nhưng trong khoảng khắc đó, trong đầu hắn bỗng lóe lên một ý nghĩ đáng sợ.
Triều Bằng Phi cố ý nói vậy trước mặt tất cả mọi người, lại giết chết Tinh Hà lão tổ dễ dàng như thế, luyện thành Ma Thi. Vậy chẳng lẽ lão chưa từng nghĩ đến việc Bạch Nhạc sẽ ra tay giết Tinh Hà lão tổ, giúp ông ta giải thoát sao?
Đây căn bản là chuyện không thể.
Có thể bày ra một sát cục như thế, Triều Bằng Phi không thể ngu ngốc tới mức này.
Vậy khả năng duy nhất là trong đó có bẫy. Bây giờ hoàn toàn giết chết Tinh Hà lão tổ có lẽ không những không có tác dụng gì, mà trái lại còn dẫn đến hiệu quả ngược.
Mắt Bạch Nhạc hơi nheo lại, hắn lạnh lùng nhìn Triều Bằng Phi, nói:
- Giết chết ông ta, vốn dĩ không giải thoát được. Hoặc có lẽ là... ngươi muốn chờ chúng ta giết chết ông ta?
Triều Bằng Phi nhìn Bạch Nhạc, trong mắt lão ta lập tức lộ ra vẻ tán thưởng:
- Bạch phủ chủ, quả nhiên tâm trí hơn người!
Lão ta cũng không hề có ý che giấu, thong thả mở miệng:
- Nếu ở bên ngoài, giết hắn ta dĩ nhiên có thể giải thoát. Nhưng đây là chỗ nào? Đây là Hắc Ám Thiên, là Bán Thần Lĩnh Vực của Tử Linh Thần. Chết? Không có sự cho phép của ta, các ngươi ai cũng không chết được.
Triều Bằng Phi lại lạnh lùng nói tiếp, lộ ra sát khí đằng đằng:
- Đến đi, bắt đầu tự giết lẫn nhau đi! Ta rất vui lòng chiêm ngưỡng cảnh tượng đó. Ta cũng muốn xem thử, trong các ngươi rốt cuộc ai có thể sống đến cuối cùng.