Trước đây Bạch Cốt phu nhân vốn cũng có nói, một khi nàng ta thức tỉnh thì sẽ tự tìm Bạch Nhạc, nhưng bây giờ không có tin tức, vậy chắc chắn là nàng ta vẫn chưa tỉnh.
Tình hình như thế, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, sao Bạch Nhạc có thể nhẫn tâm làm phiền Bạch Cốt phu nhân? Huống chi bây giờ hắn bị nhốt trong Bán Thần Lĩnh Vực, nếu không có thực lực Hóa Hư, cho dù nàng ta có tới thì chỉ e cũng không giúp được gì, mà không chừng còn vì vậy mà cũng bị kéo vào hiểm cảnh.
Bạch Nhạc trước giờ không phải người ích kỷ, nhất là đối với những người mà hắn đã nhận định.
Chỉ là... cục diện bây giờ, nên làm thế nào để kết thúc đây?!
Huyết Ảnh Ma Quân nhìn Chính Nhất Chân Nhân, chậm rãi nói:
- Tinh Hà chỉ là bắt đầu, nếu không tìm được cách, theo thời gian trôi đi, chúng ta cũng sẽ càng ngày càng suy yếu, đến lúc đó, rất có thể sẽ có kết cục như Tinh Hà. Mà điều then chốt nhất bây giờ là chúng ta phải tự mình cứu mình.
Tử Dương Chân Nhân bỏ mình, điều đó có nghĩa tin tức vốn không thể truyền đi. Bọn họ không thể trông được vào sự giúp đỡ của bất kỳ ai, chỉ có thể dựa vào chính mình.
- Ta có một ý nghĩ.
Bạch Nhạc im lặng một lát, rồi nói:
- Các ngài biết đấy, ta đã từng rơi vào Bán Thần Lĩnh Vực của Bạch Cốt Thần.
Nghe Bạch Nhạc nói thế, lực chú ý của tất cả mọi người đều không khỏi bị hắn hấp dẫn.
Lúc trước Bạch Nhạc rơi vào Bán Thần Lĩnh Vực, Từ Hàng đại sĩ rời Nam Hải cứu hắn ra, lúc này mới có chuyện vào Vương thành rồi tới một loạt chuyện xảy ra sau đó. Điều này, người thường không mấy rõ, nhưng lấy thân phận của các vị ở đây, há có thể chưa từng nghe qua?
- Triều Bằng Phi chỉ là Đại trưởng lão của Hắc Ám Thiên, bản thân lão ta không phải cường giả Hóa Hư, cũng không phải cường giả Bán Thần. Giống như Chính Nhất Chân Nhân đã nói, ít nhất bây giờ Triều Bằng Phi vẫn chưa thể thật sự luyện hóa Bán Thần Lĩnh Vực. Hơn nữa, Bán Thần Lĩnh Vực này đã tồn tại rất lâu. Nói cách khác... chủ nhân thật sự của Bán Thần Lĩnh Vực này, vị Tử Linh Thần đó có lẽ vẫn còn sống, chỉ là rơi vào trạng thái ngủ say mà thôi.
Mắt Bạch Nhạc lóe lên, trầm giọng nói:
- Nếu chúng ta đã bó tay hết cách, vậy cớ gì không thử đánh thức vị Tử Linh Thần này?
Lời Bạch Nhạc vừa dứt, Thanh Tĩnh Tán Nhân đã trực tiếp phản bác:
- Đánh thức Tử Linh Thần? Không được, chuyện này quá nguy hiểm!
Bạch Nhạc lắc đầu, bình tĩnh đáp:
- Nguy hiểm á? Bây giờ bản thân chúng ta đã đủ nguy hiểm rồi. Các ngài nhìn Tinh Hà lão tổ đi, kết quả cho dù có xấu nữa thì chẳng lẽ có thể tệ hơn như vầy sao?
Bạch Nhạc dừng một chút, rồi tiếp:
- Giờ chúng ta đã hết đường lui rồi, chỉ có thể liều mạng đi tiếp. Duy chỉ khi bị dồn vào chỗ chết thì mới có thể sống lại.
Duy chỉ khi bị dồn vào chỗ chết mới có thể sống lại.
Một câu này của Bạch Nhạc đã mang đến cho mọi người một kiểu chấn động khác.
Cho dù trước đây có nghe qua bao nhiêu lời đồn về người này, thì sự chấn động cũng không bằng một lần chính mắt gặp gỡ.
Không nhận mệnh.
Ba chữ này nói nghe rất dễ. Có rất nhiều lúc, nó dường như giống một câu hô hào sáo rỗng, nhưng khi ba chữ này được nói ra từ miệng Bạch Nhạc, vẻ như nó đã mang theo một hàm nghĩa khác, hàm nghĩa khiến cho người ta kinh tâm động phách.
Thành công của mỗi một người đều không phải ngẫu nhiên.
Lúc ngươi ao ước được như người khác, lại thường bỏ qua sự nỗ lực và gian khổ mà đối phương phải bỏ ra.
Chính Dương Chân Nhân im lặng một lát, rốt cuộc mở miệng:
- Hướng về cái chết để tìm đường sống. Cừ phết đấy!
Người quen thuộc Chính Dương Chân Nhân đều biết, ông rất hiếm khi khen ngợi người khác. Dù có xuất sắc cỡ nào, nhưng lấy được một lời đánh giá ‘không tồi’ của Chính Dương Chân Nhân thì đã không dễ rồi.
Nhưng hôm nay, Chính Dương Chân Nhân lại dùng ba chữ ‘cừ phết đấy’ để hình dung Bạch Nhạc mà không mảy may do dự, có thể thấy ông đã công nhận Bạch Nhạc.
Đương nhiên, Bạch Nhạc của hôm nay cũng đích xác xứng đáng nhận được sự khen ngợi này, điểm này cho dù là ai cũng không thể phủ nhận.
Một vị Đạo Lăng Kim Tiên nãy giờ không lên tiếng bấy giờ bật cười ha hả, nói:
- Hay cho một câu vào chỗ chết để sống lại! Tiểu tử, nếu lần này có thể sống sót ra ngoài, chúng ta sẽ nhận ngươi thành bạn vong niên, đồng thời thu lại hết tất cả thành kiến trước đây với ngươi.
Qua sự giới thiệu của Thanh Tĩnh Tán Nhân, Bạch Nhạc rất nhanh đã nhớ tên của hai vị này.
Huyền Thủ Chân Nhân, Định Nhất Chân Nhân.
So với Chính Nhất Chân Nhân, danh tiếng của hai vị này ít hơn nhiều, Nhưng họ cũng vì thiên hạ, vì chúng sinh mà làm rất nhiều chuyện tốt, xứng đáng được người ta ghi khắc công ơn.
Nhóm người theo suy đoán của Bạch Nhạc mà không ngừng đi về chỗ tử khí dày đặc nhất. Cho dù như thế sẽ khiến những người khác bị tử khí ăn mòn càng trầm trọng thêm, nhưng từ đầu đến cuối lại không có bất kỳ người nào nói ra một chữ ‘sợ’.
...
Đạp Thiên Ma Quân mới trở lại Mang Sơn chưa bao lâu đã lần nữa tìm tới cửa:
- Đại trưởng lão, bảy ngày chớp mắt đã qua, nhưng chuyện ngài hứa với bọn ta vẫn còn chưa làm được đấy.