Chuyện liên quan tới Hàn Sơn, dù chúng đều cấm ngôn không bàn, nhưng chúng đối với bảo vật mà Bạch Nhạc có lẽ sẽ để lại vẫn thèm khát không thôi. Lần này Đạp Thiên Ma Quân tới là nhắc lại chuyện này.
Triều Bằng Phi lắc đầu, giải thích:
- Chuyện không dễ thế đâu. Bị nhốt trong Bán Thần Lĩnh Vực toàn bộ đều là cường giả Tinh Hải Cảnh, mà thực lực của tên Bạch Nhạc đấy, ta nghĩ các ngươi đều biết rõ rồi. Nếu muốn giết chúng mà không cần trả giá lớn, tuyệt đối là chuyện khó khăn.
Triều Bằng Phi dừng lại một lát, rồi tiếp:
- Đương nhiên, nếu Ma Quân thực sự gấp quá thì cũng có thể dẫn người vào Hắc Ám Thiên giết người. Còn ta thì vẫn là câu đó – đồ trên người bọn chúng, Hắc Ám Thiên ta không lấy một thứ gì, chỉ cần để thi thể chúng lại là được rồi.
Thi thể?
Nghe thấy từ này, trong lòng Đạp Thiên Ma Quân cũng không khỏi giật thót.
Nếu nói trước đây hắn ta vẫn không quá hiểu lời Triều Bằng Phi nói là có ý gì, vậy bây giờ nghe được câu này, hắn ta đã hoàn toàn hiểu.
Đối với Hắc Ám Thiên, thứ thật sự quý giá không phải bảo vật đám người Bạch Nhạc mang theo, mà chính là thi thể bọn chúng.
Đám người đó đều là cường giả Tinh Hải Cảnh đấy! Nếu có thể luyện hóa hết bọn chúng thành Ma Thi thì sẽ là chuyện đáng sợ tới cỡ nào?!
Biết rõ điểm này, Đạp Thiên Ma Quân bỗng không thấy gấp nữa.
Thực lực của Hắc Ám Thiên, lúc ở Hàn Sơn hắn ta sớm đã chứng kiến. Nếu bây giờ trở mặt với bọn chúng, cái giá phải trả thật sự quá nghiêm trọng, hắn ta vốn không có cách nào gánh vác, hơn nữa nếu Hắc Ám Thiên đã có mục đích khác thì chúng ắt sẽ không vì nhỏ mà mất lớn, vậy khả năng Đạp Thiên Ma Quân hắn ta lấy được bảo vật trên người Bạch Nhạc sẽ lớn thêm mấy phần. Thế nên hắn ta liền lắc đầu, không hề suy nghĩ mà từ chối đề nghị tiến vào Hắc Ám Thiên:
- Đại trưởng lão nói đùa rồi. Phần tin tưởng đấy, bọn ta vẫn phải có chứ.
Nói đùa! Trước khoan bàn đối phương có chắc sẽ đổi ý không, cho dù có, bọn chúng cũng phải ra tay với Hắc Ám Thiên ở bên ngoài. Chứ tùy tiện xông vào Bán Thần Lĩnh Vực thì không phải là đi tìm chết à?
Đuổi Đạp Thiên Ma Quân đi xong, sắc mặt của Triều Bằng Phi bỗng hơi u ám.
Lúc trước lão ta cố ý lộ mặt một lần, chính là vì muốn phá tan phòng ngự tinh thần của đám người Bạch Nhạc, để bọn chúng tàn sát lẫn nhau, lấy đó tăng tốc độ của quá trình này. Nhưng lại không ngờ đối phương dường như không hề bị lão ta tác động. Chúng chẳng những không nội chiến, mà còn đoàn kết thêm.
Mọi người cùng nhau khống chế Tinh Hà lão tổ, bây giờ bọn chúng thậm chí bắt đầu thử cố gắng tìm kiếm Tử Linh Thần đang ngủ say.
Điều này khiến đáy lòng Triều Bằng Phi dấy lên ý muốn giết người vô cùng mãnh liệt.
Tuy quả thực lão ta đã động tay động chân vào Tử Linh Thần, mà trên lý trí, Triều Bằng Phi cũng không tin đám Bạch Nhạc có thể tìm được Tử Linh Thần đang ngủ say, chứ đừng nói là đánh thức vị thần này.
Nhưng mà, cái kẻ tên Bạch Nhạc này vốn đã khác tất cả mọi người.
Cho dù là Thông Thiên Ma Quân hay Diệp Huyền thì đều mang tới cho người ta áp lực cực lớn. Bao nhiêu năm nay, Triều Bằng Phi vẫn luôn ẩn mình trong Hắc Ám Thiên, không dám lộ mặt, không dám mưu toan, đều là vì lão kiêng dè sự tồn tại của hai vị này.
Nhưng Bạch Nhạc lại là truyền nhân được cả hai vị đấy đồng thời nhìn trúng.
Nhân vật như vậy, sao có thể không khiến lão ta kiêng dè cho được.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Giả sử, thực sự để Bạch Nhạc dùng cách nào đó đánh thức được Tử Linh Thần, vậy công sức tiến hành bao nhiêu năm nay của Triều Bằng Phi sẽ bị hủy trong một chốc, thậm chí bản thân lão ta cũng có nguy hiểm chết người.
Đã đến nước này, lão ta chỉ có thể mạo hiểm.
Cũng may, nhóm Bạch Nhạc tuy đông người, nhưng trải qua nhiều ngày bị tử khí ăn mòn như thế, thực lực của tất cả bọn chúng đều đã suy giảm đến mức cực kỳ yếu, độ uy hiếp sớm đã thua xa trước đây.
Nghĩ đến đây, trong mắt Triều Bằng Phi không khỏi lóe lên vẻ rét lạnh.
- Người đâu, mang Chung Ly tới cho ta!
Nhận được lệnh của Triều Bằng Phi, chỉ mất khoảng thời gian uống một chung trà là Chung Ly đã bị áp giải tới.
Một tháng này, Chung Ly đều bị nhốt trong mộ bia tối tăm không ánh mặt trời, lại không ngừng bị những Ma Thi khác rút lấy sức mạnh trong cơ thể. Hắn ta giống như linh thạch hình người của bọn Ma Thi này vậy, sống không bằng chết.
Sở dĩ Triều Bằng Phi chừa lại cho Chung Ly một mạng chứ không trực tiếp giết chết là bởi vì lần này sau khi bắt lại Chung Ly, lão ta đã phát hiện tên này vốn không phải Ma Thi của Bạch Nhạc, hơn nữa vì cái chết của Chung Bất Nhị mà hắn ta đã biến thành một trạng thái vô cùng đặc thù. Mà điều này đối với Triều Bằng Phi lại rất có giá trị.
Triều Bằng Phi hơi nheo mắt, chậm rãi hỏi:
- Chung Ly, muốn sống không?
Vẻ mặt Chung Ly trắng bệch. Hắn ta kích động gật đầu, gấp giọng đáp:
- Muốn.
Con kiến còn ham sống. Mặc dù hắn ta đã biến thành Ma Thi, nhưng trạng thái lại vô cùng đặc biệt, nằm giữa sự sống và cái chết, đương nhiên vẫn còn một tia hy vọng.