- Nếu muốn sống, ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi làm tốt chuyện này, ta sẽ cho ngươi một cơ hội để sống.
Tô Nhan khẽ khom người hành lễ. Giờ khắc này, cho dù đối mặt với nhóm người thư sinh, nàng ta vẫn lộ rõ vẻ đúng mực, không kiêu không nịnh:
- Công tử từng nói, tuyệt đối không nhận mệnh. Dù vào chỗ khó khăn cỡ nào cũng không có nghĩa sẽ buông bỏ hy vọng.
Nữ tử này mặc dù chỉ có tu vi Tinh Cung Cảnh, nhưng phần phong thái khí độ kia lại là thứ mà những cường giả Tinh Hải Cảnh cũng chưa từng có được.
- Hôm nay đã đã mười bảy tháng ba, từ đây đến ngày mùng bảy tháng tư chỉ còn lại hai mươi ngày cuối cùng.
Tô Nhan ngẩng đầu, nói:
- Tuy bây giờ công tử không có ở đây, nhưng chuyện đấy ắt có can hệ tới Hắc Ám Thiên. Ta cho rằng, chỉ cần theo dõi sát sao phía Hắc Ám Thiên là chắc chắn có thể tìm được tung tích của công tử. Lại thêm trước đây ngài ấy từng nói, phải toàn lực viện trợ Đạo Lăng Thiên Tông. Cho nên ta quyết định, sáng sớm ngày mai sẽ dẫn Thanh Vân Kỵ đi Kinh Châu để cùng Đạo Lăng Thiên Tông đánh một trận với Hắc Ám Thiên.
Lời này vừa dứt, mọi người lập tức xôn xao.
Cả nhóm thư sinh cũng không ngờ Tô Nhan sẽ đưa ra quyết định như thế, chứ đừng nói chi là những người khác.
Một vị thống lĩnh Thanh Vân Kỵ hơi ngần ngừ, đoạn nói:
- Tô cô nương, dấy binh ở Đạo Lăng Sơn là chuyện lớn. Giờ phủ chủ đại nhân không có đây, làm vậy khó tránh có hơi qua loa. Ta cho rằng, chúng ta vẫn nên trấn thủ Thanh Châu, đợi ngài ấy về làm chủ.
Bình thường uy vọng của Tô Nhan trong Thanh Vân Kỵ rất cao, nhưng chuyện này dẫu sao cũng lớn quá.
Tô Nhan lại lắc đầu, nói như chém đinh chặt sắt:
- So với an nguy của công tử, trấn thủ Thanh Châu có tính là gì? Lúc ngài ấy đến Tiên Du Kiếm Cung và Thái Cực Đạo thuyết phục có từng nói: máu chảy ruột mềm. Nếu để mặc Đạo Lăng Thiên Tông bị diệt, vậy Tam đại Thiên tông chỉ e phải sụp đổ, sau đó bị đối phương chia nhỏ ra mà tiêu diệt. Thật sự đến lúc đó, Thanh Châu sao có thể ngồi ngó lơ?
- Những năm gần đây, Thanh Châu sở dĩ có thể phát triển như vậy, tụ tập nhiều cao thủ như vậy, ấy là bởi vì có công tử. Nếu công tử không còn, cho dù chúng ta có giữ vững Thanh Châu thì há còn ý nghĩa gì?
- Ta biết, lực lượng của chúng ta so với Tam đại Thiên tông, so với Hắc Ám Thiên có lẽ chỉ là châu chấu đá xe. Nhưng đấy vẫn không phải lý do để chúng ta lùi bước.
- Thảm kịch Hàn Sơn còn ngay trước mắt. Bản thân chúng ta vốn không có sức chống lại Hắc Ám Thiên. Cho nên, tiếp viện Đạo Lăng Thiên Tông, cùng Đạo Lăng Thiên Tông đánh tan sự tấn công của Hắc Ám Thiên và quần ma Mang Sơn, tìm công tử về, đấy mới là lựa chọn duy nhất.
Tô Nhan bỗng giơ tay, giương lên Thanh Vân Lệnh:
- Công tử đưa ta Thanh Vân Lệnh, lệnh ta quản lý Thanh Vân Kỵ, chính là cho ta quyền quyết đoán khi cần thiết.
- Ta không phải đang thương lượng với các người, mà đây là quân lệnh.
Ngay lập tức, tất cả thống lĩnh Thanh Vân Kỵ đồng loạt quỳ xuống.
- Vâng.
Quân lệnh như núi.
Lúc trước bọn họ có thể chất vấn, cũng có thể tranh luận với Tô Nhan, nhưng vào khoảng khắc Tô Nhan giơ Thanh Vân Lệnh lên rồi đưa ra mệnh lệnh thì đã không cho phép bất kỳ kẻ nào chất vấn nữa.
Thanh Vân Kỵ lúc đầu là một đội cường quân. Lúc đối diện với đòn tấn công của Huyết Ảnh Ma Tông, bọn họ cùng Bạch Nhạc kề vai chiến đấu, tử chiến đến cùng.
Hôm nay, họ đã trải qua thời gian dài huấn luyện, càng thật sự trở thành thiên hạ cường quân, tiên phong vừa chỉ, chỉ tiến không lùi.
Cảm nhận được khí chất sát phạt quả đoán trên người Tô Nhan, giờ khắc này, cho dù là nhóm thư sinh cũng không khỏi có phần cảm thán.
Thật là bậc cân quắc không thua đấng mày râu!
Không thể không thừa nhận, bản thân Tô Nhan cực kỳ xuất sắc, cho dù đặt vào Tam đại Thiên tông thì cũng là nhân vật tài ba.
Đợi đến khi những thống lĩnh Thanh Vân Kỵ này lùi xuống hết, bấy giờ Tô Nhan mới xoay lại, khom người hành lễ với nhóm người thư sinh:
- Xin các vị tiền bối làm trợ thủ để cứu viện công tử!
Thư sinh khoát tay làm ra tư thế đỡ, đáp:
- Tô cô nương không cần đa lễ! Bạch Nhạc là truyền nhân của chủ nhân. Hắn gặp nguy hiểm, chúng ta đương nhiên không thể đổ trách nhiệm cho người khác.
Tô Nhan lại khom người vái, trịnh trọng nói:
- Đa tạ!
- Tô cô nương, ngươi cũng đừng lo lắng quá! Ta tin tưởng cát nhân tự có thiên tướng. Huống chi Bạch Nhạc đã vượt qua nhiều nguy hiểm như thế, giờ chẳng lẽ một cái Hắc Ám Thiên có thể dồn hắn vào chỗ chết hay sao? Chúng ta cũng nên có lòng tin với hắn mới phải.
Những lời này, không chỉ vì an ủi Tô Nhan, mà đúng là thư sinh cũng nghĩ như vậy thật.
Bọn họ theo Diệp Huyền quá lâu, đối với ông ấy cũng có một loại sùng bái mù quáng. Mà Bạch Nhạc lại là người thừa kế được Diệp Huyền lựa chọn, là kẻ nhận lấy hy vọng của Diệp Huyền.
Dù bọn họ có không tin Bạch Nhạc thì cũng phải tin ánh mắt của Diệp Huyền đại sư chứ.