- Tiền bối yên tâm, ta không có nản lòng, ngược lại ta cũng tràn đầy lòng tin với công tử, cũng chính vì vậy, ta mới nhất định phải dấy binh ở Đạo Lăng Sơn. Đây là quyết định từ sớm của công tử, cho dù bây giờ ngài ấy không ở đây, ta cũng phải thực hiện ý chí của ngài ấy.
Nói đến đây, trong mắt Tô Nhan lần nữa lóe lên vẻ kiên nghị.
Thư sinh khẽ gật đầu, nói:
- Được. Nếu đã như vậy, ta sẽ thay ngươi đến Duyễn Châu một chuyến. Không chỉ có Thanh Vân Kỵ, mà ta sẽ cố gắng thuyết phục tất cả lực lượng ở Duyễn Châu, để cùng ngươi tiếp viện cho Đạo Lăng Sơn.
Bạch Nhạc là Thanh Châu phủ chủ, nhưng trên thực tế, cả Duyễn Châu cũng nghe theo sự điều khiển của hắn. Chỉ là sức ảnh hưởng của Tô Nhan không đủ để ảnh hưởng đến Duyễn Châu mà thôi.
Nhưng thư sinh lại khác, thân phận của hắn đã quyết định, hắn đủ để nối liền tất cả tông môn của Duyễn Châu. Hắn ra mặt, không dám nói toàn bộ Duyễn Châu sẽ nghe lệnh, nhưng ít nhất đa phần thế lực cũng sẽ không từ chối.
Đây không chỉ là sức ảnh hưởng của cá nhân Bạch Nhạc, mà nó cũng đại biểu cho ý chí của Đại Càn vương triều.
Tuy bây giờ Bạch Nhạc tung tích không rõ, nhưng chỉ cần không có ai có thể chứng minh Bạch Nhạc thật sự đã chết, toàn bộ Đại Càn vương triều này sẽ không ai dám làm trái ý của hắn.
Trong mắt Tô Nhan lộ ra vẻ vui mừng, lập tức lại khom người vái:
- Đa tạ tiền bối!
Thư sinh cười nói:
- Được rồi, đều là người mình, không cần đa lễ như vậy! Yên tâm đi, chúng ta sẽ không thua đâu.
...
Đạo Lăng Sơn.
Vân Mộng Chân ngồi trên Thánh Nữ Phong nhìn Vân Hải trước mặt. Nàng im lặng, nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ sâu xa.
Tiểu Bạch Long lười biếng ngủ gật trong Vân Hải.
Tuy bây giờ Tiểu Bạch Long không xem Vân Mộng Chân là kẻ thù, nhưng nó cũng không quá thân cận với nàng. Sở dĩ tiểu tử này ở lại đây chứ không về Thanh Châu là bởi Vân Mộng Chân nói với nó: Ngày mùng bảy tháng tư Hắc Ám Thiên ắt sẽ tấn công lên Đạo Lăng Thiên Tông. Chỉ cần ở lại đây thì nhất định sẽ gặp được người của Hắc Ám Thiên, tìm được Bạch Nhạc.
Tiểu tử kia mặc dù không mấy thích Vân Mộng Chân, nhưng cũng hiểu nàng sẽ không gây bất lợi cho Bạch Nhạc.
Chỉ là, cho dù Vân Mộng Chân có thể hiện ra sự tự tin thế nào trước mặt người khác, thì khi thật sự ở một mình, phần sầu lo trong lòng nàng vẫn không có cách nào giấu được.
Lần này Ma Đạo thế như chẻ tre, ngay cả Bạch Nhạc cũng thất thủ mà rơi vào hiểm cảnh, cửu tử nhất sinh. Bây giờ một Đạo Lăng Thiên Tông gần như bị đánh nát thật sự có thể chống đỡ sao?
Trong lòng nàng cũng không có đáp án.
Đám người Bạch Nhạc đã ở nơi tử khí tập trung dày đặc nhất này hai ngày rồi, thế nhưng vẫn không thể tìm ra được chút đầu mối nào.
Nhưng mà, ngay lúc đi đến lần này, mặt đất lại đột nhiên rạn nứt, một người từ trong lòng đất bò ra.
Trong nháy mắt, thần kinh của tất cả mọi người liền trở nên căng thẳng, nhưng, không đợi người khác động thủ, người vừa từ dưới đất chui lên kia đã mở miệng:
- Công tử.
- Chờ đã!
Bạch Nhạc giơ tay ngăn cản những người khác, rồi tập trung nhìn kỹ mới nhận ra được đối phương.
- Chung Ly? Sao ngươi lại ở đây?
Bên ngoài, đám người Hắc Ám Thiên vẫn luôn cho rằng Chung Ly là Ma Thi mà Bạch Nhạc luyện ra. Trận chiến Hàn Sơn lúc trước, Hắc Ám Thiên đại thắng, tình hình như thế, Chung Ly căn bản trốn cũng không có chỗ trốn, mà nhẽ ra hắn ta phải sớm bị người của Hắc Ám Thiên bắt về rồi mới phải, giờ sao lại đột ngột xuất hiện ở đây, lại còn bò lên từ mặt đất nữa?
Mặt Chung Ly lộ ra vẻ bệch bạc, hắn ta nói với vẻ khổ sở lắm:
- Hồi công tử, ta là bị Đại trưởng lão đánh vào Hắc Ám Thiên. Lão ta phát hiện ra dị thường trên người ta, nói ta phản bội Hắc Ám Thiên nên bèn đánh ta vào chỗ này. Lão ta xem đây làm phần mộ để ta và ngài chôn chung.
Chân mày Bạch Nhạc giần giật, trong lòng hắn bỗng thấy hơi bất an, nhưng lại chẳng biết mình bất an vì điều gì.
Chung Ly không phát hiện ra cảm xúc của Bạch Nhạc, tiếp tục nói:
- Ta vốn tưởng mình chết chắc rồi. Bản thân bị chôn vùi, toàn thân cứng đờ căn bản không cách nào nhúc nhích, sức lực trên người từng thời từng khắc dần mất đi, hiện tại đã chỉ còn nhiều nhất ba phần sức mạnh. Chỉ là không biết tại sao, vừa nãy lại hồi phục được năng lực hoạt động, ta bèn vùng vẫy bò ra ngoài, rồi thì nhìn thấy công tử.
Bạch Nhạc lập tức bước tới bên cạnh Chung Ly rồi đặt ngón tay lên người đối phương. Chỉ chút xúc cảm truyền tới, hắn đã nhận ra lời Chung Ly nói là thật, hiện giờ sức mạnh của tên này đã suy yếu rất nhiều.
Chính Nhất Chân Nhân hơi nhíu mày, trầm giọng hỏi:
- Bạch Nhạc, chuyện này là sao?
Bạch Nhạc nghe vậy, bấy giờ mới lên tiếng:
- Chính Nhất Chân Nhân, người này tên Chung Ly, vốn là đệ tử Hắc Ám Thiên...
Nói tới đây, Bạch Nhạc cân nhắc câu chữ một chút, rồi cũng không giấu giếm mà giải thích hết những chuyện liên quan đến Chung Ly, bao gồm cả chuyện ban đầu Hắc Ám Thiên lầm tưởng Chung Ly là Ma Thi của hắn, và cả việc chúng lấy Chung Ly ra làm mồi nhử dụ hắn đến Hàn Sơn.