Tinh Hà lão tổ vốn chẳng hề quan tâm, bấy giờ khi nghe vậy, trong mắt ông ta không khỏi lần nữa lóe lên niềm hy vọng.
Tình hình của Chung Ly đã tốt hơn ông ta rất nhiều. Nếu có thể biến thành trạng thái như hắn, Tinh Hà ông ta đã thấy hài lòng.
Nghe được những việc mà Chung Ly đã trải qua, Chính Nhất Chân Nhân liền khinh thường mắng:
- Ngay cả chất tử[1] và đạo lữ[2] của mình mà cũng có thể ra tay tàn độc như thế. Những ma đầu này đúng là có chết vạn lần cũng không hết tội!!!
[1] Chất tử: con trai của anh, chị, em mình.
[2]Đạo lữ: vợ/chồng của tu hành giả.
Thanh Tĩnh Tán Nhân cũng gật đầu mà phát thệ:
- Cách thức luyện thi vốn là mất hết nhân tính, càng huống hồ là luyện thi bằng người sống. Hắc Ám Thiên đúng là chết không đáng tiếc. Nếu lần này có thể ra ngoài, ta nhất định dốc hết toàn lực, tiêu diệt Hắc Ám Thiên, triệt để diệt sạch tông môn tà ác này.
- Người tu hành phương pháp luyện thi, đương nhiên đáng chết. Chỉ là cho dù trong Hắc Ám Thiên thì số người tu theo phương pháp này cũng rất ít, còn đa số những đệ tử bình thường vốn không biết gì cả.
Bạch Nhạc lắc đầu, nói tiếp:
- Những kẻ cầm đầu làm ác đó dĩ nhiên đáng chết, nhưng những đệ tử khác, chưa chắc không thể cho họ một cơ hội mới để làm người.
Bạch Nhạc so với mấy người Chính Nhất Chân Nhân thì rõ là ôn hòa hơn nhiều.
Chính Nhất Chân Nhân bèn trỏ Chung Ly, lạnh lùng nói:
- Vậy theo lời các ngươi nói, hắn ta biết rõ phương pháp luyện thi mà còn ra tay giết hại đồng môn, cũng một tội đáng chết!
Bạch Nhạc nghe vậy, không khỏi cười khổ một tiếng.
Nếu án theo sự thực mà phân tích thì đúng là như thế. Ban đầu Chung Ly cũng không phải người tốt gì, chỉ là bản thân hắn mù mờ không biết, nên cuối cùng mới rơi vào kết cục thế này.
Nếu Chung Bất Nhị không tính toán với hắn, vậy Chung Ly cũng không khác gì bọn người của Hắc Ám Thiên.
Chung Ly nghe Chính Nhất Chân Nhân nói vậy thì lập tức quỳ phịch xuống đất, dập đầu xin tha:
- Chân nhân, ta biết sai rồi! Ta thật sự biết lỗi rồi, ta chỉ mong có thể thoát khỏi Hắc Ám Thiên, làm lại cuộc đời, mong chân nhân cho ta một cơ hội đi ạ!
Chỉ là bộ dáng này của Chung Ly cũng không khiến Chính Nhất Chân Nhân có chút thương hại nào, thậm chí vì thái độ sợ chết này của đối phương mà ông lại càng khinh thường thêm vài phần.
Trừ ma vệ đạo, đấy là quan niệm sớm đã ăn sâu vào xương tủy của Chính Nhất Chân Nhân.
Trừ kẻ đặc biệt có thể dùng từng chuyện từng chuyện thật để thay đổi cái nhìn của ông như Bạch Nhạc ra, những người khác vốn không thể được Chính Nhất Chân Nhân công nhận, chứ nói chi là loại giết hại đồng môn như Chung Ly.
Huyền Thủ chân nhân khoát tay chen lời, cũng là bắc cho Chung Ly một đường lui:
- Được rồi, đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại. Chính Nhất, ngài cũng đừng có khăng khăng bảo thủ thế. Hắn ta cũng xem như đã chết một lần, cũng nên cho hắn một cơ hội quay đầu là bờ chứ.
Nếu là ở nơi khác, thời điểm khác, e rằng Huyền Thủ Chân Nhân sẽ không nói đỡ cho Chung Ly. Nhưng bây giờ mọi người đang bị nhốt ở Hắc Ám Thiên, nhiều thêm một người thì thêm một phần sức mạnh. Huống hồ Chung Ly lại xuất thân từ Hắc Ám Thiên, hắn ta có lẽ càng có hiểu biết về chỗ này, có thể giúp mọi người thoát ra khỏi đây.
- Đúng đúng đúng, ta đã tự mình sửa đổi, làm lại cuộc đời!
Chung Ly lại dập đầu thêm hai cái rồi mới bò dậy.
Bạch Nhạc nhìn Chung Ly, rốt cuộc hỏi ra nghi vấn trước giờ trong lòng mình:
- Chung Ly, ta nhớ lúc trước các ngươi trốn ở Hắc Ám Thiên, nhưng ở đây hoang vắng thế, đâu có phù hợp cho người ở?
Phải biết lúc trước khi Đạo Lăng Thiên Tông còn ở lúc hưng thịnh nhất, Hắc Ám Thiên căn bản không dám ló đầu, chỉ có thể suốt ngày trốn trong Bán Thần Lĩnh Vực này của chúng.
Lần trốn này không phải một hai năm, mà là kéo dài đến mấy ngàn năm.
Ba ngàn năm trước, Tử Linh Ma Quân chết dưới kiếm của Đạo Lăng Thánh Nữ. Từ đó trở đi, tàn dư của Tử Linh Tông hẳn nên trốn ở Hắc Ám Thiên mới phải.
Suốt ba ngàn năm, không biết đã qua bao nhiêu đời, người của Hắc Ám Thiên cho dù thỉnh thoảng có thể lén lút trốn ra ngoài, nhưng hoàn cảnh sống ở đây cũng không nên kham khổ như thế chứ nhỉ?
Chúng Ly gật đầu, giải thích:
- Trước đây ở chỗ này có một tòa cung điện rất lớn, bọn ta ai nấy đều dựa theo địa vị trong tông mà chia nhau trú tại những ngõ ngách trong cung điện đấy. Lúc đó khi ta rời khỏi Hắc Ám Thiên, cung điện ấy vẫn còn...
Nghe thấy lời Chung Ly, mí mắt của mọi người đều không khỏi giần giật.
Một tòa cung điện lớn như vậy, không thể tự nhiên vô cớ biến mất được, vậy thì cách giải thích duy nhất chính là tòa cung điện đó đã bị che giấu đi rồi, mà đấy không chừng chính là chỗ mấu chốt để rời khỏi Hắc Ám Thiên.
Mắt Thanh Tĩnh Tán Nhân lóe lên, trầm giọng hỏi:
- Cung điện đấy ở đâu?
Chung Ly ngẩng đầu, hắn ta cố gắng phán đoán cảnh vật xung quanh một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu, cười gượng:
- Chân Nhân, ở đây không giống với Hắc Ám Thiên trong trí nhớ của ta, giờ nhất thời ta cũng không nhận ra được. Chắc ta phải đi một vòng, xem có dấu tích quen thuộc nào không thì mới biết được.