Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1585 - Chương 1585: Cạm Bẫy Và Phản Bội

Chương 1585: Cạm bẫy và phản bội Chương 1585: Cạm bẫy và phản bội

Câu này của Chung Ly rất có lý, nên ai cũng không phản đối gì.

Huyền Thủ Chân Nhân gật đầu, nói:

- Đúng vậy, ngươi vừa mới tỉnh lại, quả thực cần phải được nghỉ ngơi một thời gian. Thôi không sao, cũng không mất mấy hồi, trước hết ngươi cứ nghỉ ngơi một lát, sau đó lại dẫn chúng ta đi tìm vị trí của tòa cung điện kia.

Chung Ly gật đầu, nói giọng cảm kích:

- Đa tạ Chân Nhân!

Có điều Chung Ly cũng không dám thật sự nghỉ ngơi. Tối đa không quá một nén nhang, hắn ta đã chủ động ngồi dậy rồi ngó nghiêng xung quanh, vừa đi vừa cẩn thận quan sát.

Quá trình này kéo dài ước chừng ba canh giờ, sau khi đi hết mười mấy dặm, bấy giờ Chung Ly mới xoay người, nói chắc nịch:

- Công tử, các vị Chân Nhân, là chỗ này. Cung điện đó vốn nằm ở đây. Những thứ khác đều đã thay đổi, nhưng chỗ này thì không. Đấy, mọi người xem, ở đây có một cái cây chết khô. Trong Hắc Ám Thiên tràn ngập tử khí, căn bản không có cây cối nào sống nổi, chỉ có nơi Đại trưởng lão ở mới có một chút nguồn sống, có thể để cây cối sống sót.

Đám người Bạch Nhạc nhìn theo ánh mắt của Chung Ly, rất nhanh họ đã nhìn thấy dấu tích gốc cây chết khô nọ. Nháy mắt, tinh thần của mọi người đều không khỏi chấn động.

- Một tòa cung điện sẽ không tự dưng biến mất, trừ khi là...

Bạch Nhạc lẩm bẩm, nhưng hắn còn chưa dứt lời thì Chính Nhất Chân Nhân đã xen ngang:

- Trừ khi là nó chìm vào lòng đất.

Một tòa cung điện chìm vào lòng đất, chuyện này đối với người bình thường mà nói là điều khó hiểu, nhưng với những tu hành giả thượng cổ thì lại chẳng phải chuyện ghê gớm gì.

Cái khác không nói, chẳng phải Quảng Hàn Thiên Cung trong tay Bạch Nhạc ban đầu cũng bị chìm dưới Đông Hải hay sao?

Thanh Tĩnh tán nhân bóp một nhúm đất, trầm giọng nói:

- Không tìm thấy bất kì khí tức nào, cũng không nhìn thấy chút dấu vết gì...

Chính Nhất Chân Nhân bảo:

- Với thực lực bây giờ thì đám người Hắc Ám Thiên chưa chắc có thể nhấn chìm một tòa cung điện lớn như vậy vào lòng đất. Hẳn là tu hành giả thời thượng cổ, hoặc có khi là thủ đoạn của vị Tử Linh Thần kia.

Biết rõ manh mối có thể nằm trong tòa cung điện dưới đất nọ, nhưng họ lại cứ bị vướng chỗ này. Không biết nên xoay xở thế nào rõ là khiến cho người ta phải sốt ruột.

Bạch Nhạc hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

- Để ta thử xem.

Nếu dùng cách bình thường thì căn bản không hề có ý nghĩa gì, kể cả có đào ba tấc đất lên cũng chưa chắc tìm được manh mối. Chỉ có dùng chiêu đặc biệt, họa may mới có tác dụng. Mà chiêu đặc biệt duy nhất có thể dùng được bây giờ, chỉ có mình Thôn Thiên Quyết.

Bạch Nhạc đứng ở vị trí mà Chung Ly đã chỉ, từ từ nhắm hai mắt. Trong nháy mắt, tử khí xung quanh đã tuôn về phía hắn với tốc độ cực nhanh.

Cách đó không xa, Chung Ly không khỏi dùng lực siết chặt nắm tay. Móng tay bấu rách da thịt làm chảy ra một dòng máu tím đen. Thân thể hắn ta hơi run lên, nhưng hắn ta vẫn cắn chặt răng không để phát ra bất kỳ âm thanh nào.

- Thôn Thiên.

Bạch Nhạc làm quen với hoàn cảnh xung quanh một lát rồi trực tiếp thi triển Thôn Thiên Quyết.

Trong tích tắc, tử khí xung quanh lập tức bị khuấy động. Chúng dùng một tốc độ đáng sợ mà tuôn về phía hắn.

Chỉ chốc lát sau, Thân Ngoại Hóa Thân và Tinh Hải cũng đồng thời xuất hiện.

Muốn một mình khiêu động cảnh vật xung quanh, với sức của Bạch Nhạc thì cũng phải toàn lực ứng phó mới hy vọng có thể làm được.

Ầm ầm ầm...

Tử khí không ngừng tập hợp, chúng tràn vào pho Thân Ngoại Hóa Thân kia, đồng thời cũng tràn vào Tinh Hải của Bạch Nhạc. Chỉ trong nháy mắt, gần như cả Tinh Hải đã bị phủ trùm bằng màu đen. Còn pho Thân Ngoại Hóa Thân lại càng sống động như người thật, hơn nữa đã xuất hiện dấu hiệu không ổn định.

Cho dù Bạch Nhạc đã bước vào Tinh Hải, nhưng Thôn Thiên Quyết vẫn không thể cắn nuốt không giới hạn được, ít nhất thì bản thân hắn bây giờ còn chưa đạt được cảnh giới đó.

Nhưng như thế thì cũng đã đủ rồi.

Tử khí xung quanh điên cuồng ập vào, rất nhanh đã làm rối loạn sự thăng bằng của khu vực này.

Chỉ nghe một tiếng ầm chói tai vang lên, mặt đất dưới chân đột nhiên chấn động như địa long trở mình, rồi nứt ra một khe hở khổng lồ. Bạch Nhạc và tất cả mọi người lập tức bay lên không trung.

Dưới thiên uy bực này, bất kì ai cũng không thể xem thường được.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, một tòa cung điện khổng lồ bỗng chốc xuất hiện dưới lòng vết nứt, kéo dài trên khoảng cách trăm dặm, cũng đồng thời chứng thực lời nói lúc trước của Chung Ly.

Giờ khắc này, tinh thần của mọi người đều không khỏi chấn động.

Thanh Tĩnh Tán Nhân không nhịn được cười to:

- Cung điện, quả nhiên là cung điện, ha ha ha...

Suốt quãng thời gian rơi vào Hắc Ám Thiên, bọn họ căn bản không tìm được bất kỳ một hi vọng nào, bấy giờ họ lại thông qua Chung Ly mà phát hiện được một tòa cung điện to lớn như thế bị chôn giấu dưới lòng đất, điều này đã khiến tất cả mọi người nhiều thêm một tia hy vọng, không thể nghi ngờ.

Hi vọng sống sót.

Nhưng, tiếng cười của Thanh Tĩnh Tán Nhân còn chưa dứt thì họ đã thấy vô số thi thể đột ngột từ trong cung điện dưới đất kia bay ra, chỉ nhìn sơ cũng thấy phải cỡ hơn ngàn bộ.

Bình Luận (0)
Comment