- Nói bậy, Bạch Nhạc, ta đối với Đại trưởng lão và bản tông là một lòng trung thành.
Chung Ly sợ tới mức nói năng lộn xộn. Nhưng trên thực tế, cả Bạch Nhạc và Triều Bằng Phi đều không hề quan tâm tới hắn ta, như thể không nghe thấy hắn ta đang nói, thậm chí còn không xem hắn ta là con người.
- Hắn mà xứng ư?
Triều Bằng Phi lắc đầu, thản nhiên nói:
- Chẳng qua chỉ là một tên phế vật mà thôi, còn chẳng bằng một con chó! Ta cho hắn sống, hắn sẽ được sống, ta nói hắn chết, hắn phải chết.
Ngực Chung Ly bỗng nghẹt cứng, trong chớp mắt, hắn ta gần như đã giận điên lên, nhưng nhiều hơn vẫn là sự sợ hãi từ sâu tận đáy lòng. Môi hắn ta run run, nhưng không dám nói thêm gì nữa.
So với tức giận, sống mới là điều quan trọng hơn.
Có người coi nhẹ chuyện sống chết, có người coi một lời hứa đáng ngàn vàng, dẫu chết trăm lần cũng không hối hận, ví dụ như Chính Nhất Chân Nhân.
Nhưng đa số vẫn là những kẻ càng cận kề ranh giới sinh tử thì càng sợ chết, ví dụ như Chung Ly.
Hắn ta đã chết một lần. Dù bây giờ đã biến thành Ma Thi, nhưng so với trước kia, hắn ta lại càng sợ chết, mà so với cái chết, sự sỉ nhục của Triều Bằng Phi không tính là gì.
- Đúng vậy, chẳng qua chỉ là một tên phế vật không bằng một con chó mà thôi, ấy vậy mà ta lại đi tin hắn, để đến nỗi rơi vào hiểm cảnh thế này, Huyền Thủ, Định Nhất, Chính Nhất – ba vị chân nhân và cả Thanh Tĩnh Tán Nhân cũng tại vì hắn nên mới chết. Đúng là chuyện nực cười!!!
Bạch Nhạc cười châm chọc, sau đó hắn lại tiếp:
- Chính hắn ta đã khiến ta hiểu rõ hiện thực... Cho nên, ta sẽ không tin ngươi. Ngươi với hắn ta, về bản chất mà nói thì chẳng khác nhau chút nào.
Nhìn vào thực lực và thân phận, Đại trưởng lão Triều Bằng Phi là người nắm quyền thực sự ở Hắc Ám Thiên, kẻ như Chung Ly không thể so bì nổi.
Nhưng nhìn vào bản chất, hai kẻ này ai cũng như ai.
Chúng đều là kẻ không từ thủ đoạn, tàn nhẫn máu lạnh, có thể trả bất cứ giá nào để đạt được mục đích.
Không thể tin tưởng Chung Ly, tất nhiên cũng không thể tin tưởng Triều Bằng Phi.
Mi mắt Triều Bằng Phi giật giật, lão ta im lặng một lúc mới ngẩng đầu, nói:
- Không sai, ngươi không tha cho ta, ta cũng sẽ không dung được ngươi.
Triều Bằng Phi nhìn Bạch Nhạc, đồng thời thu lại vẻ giả lả từ nãy tới giờ.
Đừng thấy trước đó lão ta nói dễ nghe như vậy, thực tế từ đầu tới cuối, lão ta căn bản không hề muốn hợp tác với Bạch Nhạc, càng khỏi phải nói tới chuyện hoang đường như chia đôi thiên hạ. Sở dĩ lão ta sẵn lòng bàn điều kiện với Bạch Nhạc, ấy là bởi bản thân Triều Bằng Phi không nắm chắc sẽ giết được Bạch Nhạc mà thôi.
Bây giờ đàm phán không thành công, tất nhiên Triều Bằng Phi không cần thiết tiếp tục ngụy trang nữa.
Uỳnh.
Triều Bằng Phi giơ tay, trong nháy mắt, tất cả các Ma Thi, bao gồm cả Chung Ly đều đồng loạt bay lên.
Giờ khắc này, trong mắt Chung Ly
- Không, Đại trưởng lão, ta trung thành tận tâm với ngài và tông môn mà!!!
Chung Ly không thể khống chế những Ma Thi khác, nhưng Triều Bằng Phi thì không giống vậy. Những Ma Thi này vốn do lão ta tạo ra, tự bản thân lão ta có quyền tối cao để kiểm soát chúng, kể cả Chung Ly không phải do lão ta luyện chế thì cũng không thoát được.
Trong mắt Triều Bằng Phi lóe lên vẻ rét lạnh, lão ta lạnh lùng nói:
- Bạch Nhạc, hôm nay lão phu sẽ đích thân tiễn ngươi lên đường. Ngươi chết cũng có thể nhắm mắt.
Gần như trong nháy mắt, năm Ma Thi thực lực Tinh Hải đỉnh phong và Chung Ly đều xông về phía Bạch Nhạc.
Vây chặt.
Nếu đấu một với một thì không có Ma Thi nào có thể chống lại được Bạch Nhạc. Nhưng nếu bọn chúng liên thủ thì tình hình có khi lại đảo chiều.
Bạch Nhạc cảm giác tóc gáy toàn thân đều dựng lên, hắn có thể nhận thấy rõ áp lực khi cái chết đang đến gần.
Nhưng không giống người thường, loại áp lực này không hề khiến Bạch Nhạc sợ hãi, trái lại còn kích thích tiềm lực của hắn, khiến hắn tập trung hết sức, kích phát năng lực của bản thân.
Ù ù...
Trong nháy mắt, một tiếng kiếm reo vang lên, Tinh Hải trực tiếp mở ra, hóa thành một vòng xoáy kiếm khí đáng sợ.
Kiếm Nhận Phong Bạo.
Rơi vào thế bị vây công, đây đã là cách phản kích mạnh nhất của Bạch Nhạc. Hắn cố ý dụ Triều Bằng Phi ra, chính là vì muốn dùng mạng tới cược một cơ hội này.
Trong nháy mắt, cả Chung Ly, năm con Ma Thi và cả Triều Bằng Phi đều bị cuốn vào trong phạm vi của Kiếm Nhận Phong Bạo.
Uỳnh...
Không bao lâu sau, Kiếm Nhận Phong Bạo và đòn tấn công của đàn Ma Thi đã đụng rầm vào nhau.
Không thể không thừa nhận, sức mạnh của những Ma Thi này còn mạnh hơn so với tưởng tượng của Bạch Nhạc. Chỉ trong tích tắc giao đấu, Kiếm Nhận Phong Bạo vừa được tạo nên đã bị đánh nát. Khí tức bị phản phệ làm Bạch Nhạc hộc ra một ngụm máu tươi.
Dưới tình huống lấy một địch năm như thế này, kể cả Triều Bằng Phi không nhúng tay vào, Bạch Nhạc cũng khó lòng nắm phần thắng, nhưng vấn đề là trước giờ, Bạch Nhạc chưa từng nghĩ tới chuyện chính diện chống lại đối phương.
Hắn mạo hiểm ép Triều Bằng Phi hiện thân, không phải vì để dùng cách thức ngu ngốc như vậy đi liều mạng.