Lại nói, chuyện trên đời thường rất vi diệu.
Ngay lúc Bạch Nhạc quay trở lại Tử Linh Điện, Triều Bằng Phi vẫn luôn quan sát Hắc Ám Thiên đột nhiên thấy căng thẳng trong lòng.
Trên lý thuyết, Bạch Nhạc vốn không hiểu gì về trận pháp, hẳn hoàn toàn không nhận ra điều gì kỳ lạ thì mới phải. Nhưng mà không biết sao, Triều Bằng Phi đối với người tên Bạch Nhạc này luôn có một kiểu dè chừng khó tả nên lời.
Phải biết lúc Diệp Huyền đại sư còn sống rất giỏi về luyện khí và trận pháp, có thể xưng hàng đệ nhất. Mà Bạch Nhạc lại là người thừa kế được chỉ định của ông ta, trừ phi biết rõ nội tình, bằng không ai dám khẳng định Bạch Nhạc không biết chút gì về trận pháp chứ?
Mấu chốt là Tử Linh Thần đúng là đã ngủ say trong Tử Linh Điện, chẳng qua Triều Bằng Phi đã dùng trận pháp đặc biệt để che lấp tất cả khí tức mà thôi.
Chính vì vậy, Triều Bằng Phi mới có hơi hoảng hốt.
Lúc trước bị bại lộ ở Địa Cung là do lão ta bất đắc dĩ, lão ta chỉ muốn triệt để đánh tan sự phòng bị của Bạch Nhạc. Nhưng không ngờ sau khi tất cả người ở Đạo Lăng Thiên Tông bị giết, kẻ bị bức lui là Bạch Nhạc lại dám trở về.
Lão ta không để ý tới việc Bạch Nhạc giết những Ma Thi này, lão ta cũng không để ý tới sống chết của Chung Ly. Bởi vì thứ Triều Bằng Phi quan tâm là, sau khi các Ma Thi cắn xé lẫn nhau sẽ sinh ra Ma Thi Vương. Còn về phần ai là người thắng cuối cùng, căn bản không nằm trong phạm vi quan tâm của lão ta.
Chỉ có điều, Tử Linh Thần chính là sinh mạng của Triều Bằng Phi.
Trước khi chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ, Triều Bằng Phi không dám để Tử Linh Thần tỉnh lại. Nếu không, cứ coi như Bạch Nhạc chết chắc, nhưng tâm huyết bao nhiêu năm qua của lão ta cũng sẽ đổ sông đổ bể. Thậm chí, có thể lão ta còn bị Tử Linh Thần giết, ngay cả chạy trốn cũng không nổi.
Triều Bằng Phi thầm thở dài, lão ta không dám đánh cược vào sự may mắn. Song, lão ta vẫn ngưng tụ Hồn Khu rồi bước vào Hắc Ám Thiên.
Đùng đùng.
Nháy mắt, một tiếng sấm rền vang lên trong không trung, tử khí nồng nặc ùn ùn kéo đến. Bóng tối bao trùm khắp nơi, bầu trời đen kịt không một tia sáng.
Bạch Nhạc đột ngột ngẩng đầu, trong mắt chợt lóe một vệt sáng.
Tới nước này rồi, hắn không còn sợ nữa, ngược lại hắn chỉ lo không tìm được một cơ hội.
Trong đầu Bạch Nhạc hiện lên vô vàn suy nghĩ, hắn bỗng cười lạnh:
- Đại trưởng lão, không thể ngồi yên nữa à? Không bao lâu nữa ta sẽ có thể đánh thức Tử Linh Thần. Đến lúc đó, ta cũng muốn xem hắn sẽ giết ta trước hay là giết ngươi trước.
Triều Bằng Phỉ chỉ khinh thường mà cười lạnh một tiếng:
- Bạch Nhạc, đừng có mà nói nhăng nói cuội. Nếu ngươi thật sự có thể đánh thức Tử Linh Thần thì đã sớm ra tay, cần gì phải nói nhảm với ta nữa.
Bạch Nhạc nhướng mày, thản nhiên nói:
- Chút tài mọn mà thôi, không phải chỉ là một trận pháp che giấu khí tức thôi à? Nếu không phải không lâu trước ta mới nhận được truyền thừa của Diệp Huyền đại sư thì đã chẳng cần lãng phí thời gian như vậy.
Lúc nói lời này, tinh thần của Bạch Nhạc cũng đã căng thẳng tới mức tận cùng.
Hắn không hiểu trận pháp, cũng không dám chắc thủ đoạn đối phương sử dụng. Hắn chỉ biết chắc chắn đối phương đã sử dụng trận pháp, bây giờ chỉ có thể đánh cược mà thôi.
Chỉ có làm vậy mới khiến đối phương chột dạ, bằng không một khi bị nhìn thấu, bản thân Bạch Nhạc sẽ phải bó tay chịu trói, còn đối phương e là sẽ trực tiếp rời đi. Thời gian dài, bản thân hắn cũng bị kiềm chân đến chết rục.
Bạch Nhạc cố ý nhắc tới Diệp Huyền đại sự cũng chỉ để tăng thêm lợi thế cho bản thân. Cũng may, lần đánh cược này hắn đã thắng.
Diệp Huyền đại sư am hiểu trận pháp và luyện khí nhất. Đối phương kiêng dè như vậy, hắn cứ việc nhắc tới trận pháp là có thể nắm chắc được năm phần thắng.
Đùng đùng.
Triều Bằng Phi ẩn nấp trong bóng đêm lập tức lộ ra ánh mắt đầy sát khí, nhìn thẳng vào Bạch Nhạc.
Lão ta không dám khẳng định Bạch Nhạc đang nói mò hay đã nắm chắc được điều gì, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, Bạch Nhạc dám đánh cược, lão ta thì không.
Cái giá phải trả nếu thua cược quá lớn.
Bạch Nhạc nhận ra sự biến hóa rất nhỏ ấy, trong lòng hắn càng nắm chắc thêm mấy phần. Hắn cười lạnh:
- Đại trưởng lão, ngươi vây khốn ta ở Hắc Ám Thiên đúng là có thể khiến ta phải xem cảnh ngươi phô trương sức mạnh, nhưng mà... nơi mạnh nhất thường là nơi có nhiều sơ hở nhất. Ngươi không nên chỉ vì muốn giết đám người Chính Nhất Chân Nhân mà dẫn ta tới chỗ này.
Triều Bằng Phi im lặng một lát rồi cất tiếng:
- Bạch Nhạc, vốn dĩ chúng ta không cần thiết biến thành kẻ thù. Ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, chỉ cần ngươi không tiếp tục đối đầu với ta và Hắc Ám Thiên, cũng từ bỏ việc cứu viện Đạo Lăng Thiên Tông, thiên hạ này, ta và ngươi mỗi người một nửa.
- Thiên hạ, lại là thiên hạ!
Bạch Nhạc cười châm chọc, hắn khinh thường nói:
- Chung Ly mà ngươi nuôi nấng trước kia cũng đã từng nói vậy với ta... Ngươi có biết ta trả lời hắn sao không?
Chung Ly nghe thấy lời Bạch Nhạc nói mà sợ tái mặt. Đúng là hắn ta có ý định giết Đại trưởng lão, nhưng suy nghĩ này hắn ta lại tuyệt đối không dám biểu hiện ra.