Ánh mắt Triệu Bằng Phi đầy điên cuồng, lão ta nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, khó có thể tin mà hét lên:
- Không thể nào!!!
Vốn dĩ thân thể Ma Thi cũng đã đủ mạnh mẽ, nhưng công kích vừa nãy của Triều Bằng Phi, cho dù là rơi xuống thân thể Ma Thi Tinh Hải Cảnh thì cũng không thể chỉ để lại chừng đó thương tổn. Ấy thế mà bây giờ đòn đánh của lão ta cùng lắm cũng chỉ đâm rách da thịt tên họ Bạch này, chứ ngay cả xương cốt hắn cũng không hề bị thương.
Chuyện này quả thật đã lật đổ nhận thức của lão ta.
Triệu Bằng Phi biết Bạch Nhạc rất mạnh, nhưng nhận thức của lão về Bạch Nhạc lại đổi mới sau mỗi lần đánh nhau.
Cái tên gia hỏa chết tiệt này, rốt cuộc mạnh đến nhường nào vậy?
Nếu không phải thần thông của Bạch Nhạc quá mức dọa người.
Nếu không phải máu chảy ra từ vết thương là màu đỏ tươi.
Nếu không phải trên người Bạch Nhạc vẫn tràn đầy sức sống.
... Thì Triều Bằng Phi rất muốn nghi ngờ là có phải Bạch Nhạc đã luyện mình thành Ma Thi rồi không? Nếu không, sao hắn lại có một thân thể khủng khiếp đến vậy? Điều này quá quái gở rồi.
Ánh mắt Bạch Nhạc lộ ra vẻ khinh thường, hắn hờ hững nói:
- Không có gì là không thể. Giậm chân tại chỗ, cứ trốn trong Hắc Ám Thiên này như ếch ngồi đáy giếng, khi nào thì ngươi mới có thể hiểu thế giới này rộng lớn đến bao nhiêu?
Cho dù Triều Bằng Phi rất mạnh, nhưng trong mắt Bạch Nhạc lại không đáng nhắc tới, bởi vì tất cả thực lực của đối phương đều bắt nguồn từ cách thức tu hành tàn nhẫn, bắt nguồn từ cách sống biến thái kia.
Ba nghìn năm qua, tất cả cao thủ của Hắc Ám Thiên đều bị vây nhốt trong Bán Thần Lĩnh Vực, nói đơn giản thì còn thảm hại hơn ngồi tù.
Cứ nói vị Đại trưởng lão trước mắt này đi, lão ta dù đã sống gần nghìn năm, nhưng vẫn luôn sống trong Hắc Ám Thiên với tình trạng thế này, mỗi ngày đều vắt óc suy nghĩ cách luyện chế Ma Thi, giao tiếp với vô số thi thể.
Nói trắng ra, lão ta vẫn luôn sống trong giấc mộng của bản thân, chứ căn bản không biết, cường giả đứng đầu chân chính trông như thế nào.
Khoan nói đến Diệp Huyền, Thông Thiên Ma Quân hay Đạo Lăng Thánh Nữ, cho dù chỉ một trong hai người Mặc Kình hoặc Diệp Lăng Vân còn tại thế, thì sao lão dám ngoi đầu lên?
Đến tận ngày nay, từng cường giả Hóa Hư lần lượt ngã xuống, dẫn đến cục diện đời này không có Hóa Hư, mới khiến lão họ Triều này có lá gan nhảy ra gây sóng gió.
Bạch Nhạc giao chiến với Hắc Ám Thiên không chỉ một lần, thậm chí cũng bao gồm cả lần giao chiến hồi nãy với Triều Bằng Phi. Nói một câu khinh miệt thì ngoại trừ thủ đoạn luyện thi, thực lực của đối phương không đáng để bàn. Nếu không có Ma Thi, đừng nói tới chuyện tấn công Đạo Lăng Sơn, hủy diệt Tam đại Thiên tông, cho dù chỉ bằng lực lượng trong tay Bạch Nhạc e cũng đủ để san bằng Hắc Ám Thiên rồi.
Nhiều trường mâu hắc ám đập vào mặt như vậy, nhìn thì có vẻ mạnh, nhưng thực tế có bao nhiêu uy lực đây?
Trong mắt Bạch Nhạc, nó cũng chỉ tương đương thần thông Kiếm Linh Vũ mà thôi.
Đối với cường giả Tinh Hải Cảnh bình thường mà nói có lẽ còn có uy lực, nhưng đối với những cao thủ đứng đầu thật sự thì vốn chẳng uy hiếp được gì. Hơn nữa, bản thân Triều Bằng Phi vẫn còn nằm trong phạm vi Tinh Hải Cảnh.
Thực lực như thế, nếu có thể tùy ý giết chết Bạch Nhạc, vậy chắc Bạch Nhạc hắn đã chết trên dưới trăm lần rồi, làm gì còn đến lượt lão ta uy hiếp chứ.
Triều Bằng Phi bị câu nói kia của Bạch Nhạc làm tức đến toàn thân run rẩy, lão ta gần như đã không khống chế nổi cảm xúc của mình.
- Láo xược! Bạch Nhạc, ngươi quá láo xược rồi!
Đương nhiên, trừ tức giận ra, lão ta còn xen lẫn chút sợ hãi.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng sâu trong nội tâm Triều Bằng Phi lại cực kỳ rõ, so với loại thiên kiêu chân chính như Bạch Nhạc, át chủ bài mà lão ta có thể rút cũng chỉ có mỗi Ma Thi mà thôi.
Trong tích tắc, cổ họng Triều Bằng Phi đột nhiên phát ra một tiếng rít. Thanh âm chói tai đó giống như có thể mở vàng nứt đá, xé rách hư không.
Gần như ngay lúc ấy, Chung Ly cùng với bốn Ma Thi khác đã đồng thời bay tới, hung hăng chém về phía Bạch Nhạc. Cùng lúc đó, Triều Bằng Phi cũng đánh ra mấy thủ ấn liên tiếp hướng về phía Tử Linh Thần.
- Cút ngay!
Ánh mắt Bạch Nhạc hiện lên vẻ rét lạnh, dưới chân hắn đột nhiên đạp mạnh, căn bản không hề quan tâm tới những Ma Thi này mà trực tiếp vung kiếm chém về phía Tử Linh Thần.
Trong mắt Triều Bằng Phi hiện ra vẻ lo lắng, lão ta lớn tiếng hét:
- Ngăn hắn lại, không tiếc bất cứ giá nào phải ngăn hắn lại cho ta. Ta sẽ để ngươi trở thành Ma Thi Vương, cùng ta cai quản Hắc Ám Thiên!
So với những Ma Thi khác thì một Chung Ly vẫn giữ được ý thức hoàn chỉnh khi còn sống mới là ứng cử viên tốt để trở thành Ma Thi Vương.
Mặc dù Triều Bằng Phi có thể điều khiển tử khí trong cơ thể Chung Ly để khống chế thân thể hắn ta, nhưng làm như thế sẽ rất khó để Chung Ly phát huy ra thực lực chân chính. Chỉ có buông thả, để chính bản thân Chung Ly chủ động đi ngăn cản Bạch Nhạc, mới có thể phá giải nguy cơ trước mắt.