- Ngươi điên rồi à?
Bạch Cốt phu nhân khó tin nhìn Bạch Nhạc, bực bội nói:
- Bây giờ ngươi căn bản còn chưa khôi phục, trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí ngay cả thân thể máu thịt ngươi cũng khó khôi phục được. Mặc dù Bạch Cốt Hóa Thân đã qua tôi luyện, nhưng một khi ngươi giao thủ với người khác thì nó vẫn rất yếu. Bây giờ ngươi đi ra ngoài thì chính là đang lấy tính mạng của mình ra đùa, ngươi có hiểu không?
Bạch Nhạc nhìn Bạch Cốt phu nhân, hắn yên lặng một lát, rồi vẫn kiên định đáp trả:
- Thật xin lỗi, ta biết chuyện này rất nguy hiểm. Nhưng mà ta có lí do của ta. Ta nhất định phải lập tức rời khỏi chỗ này, dù kết quả có ra sao chăng nữa.
- Cho ta một lí do!
Bạch Cốt phu nhân nhìn vào mắt Bạch Nhạc, chậm rãi nói:
- Ta hao hết tâm lực cứu ngươi không phải để ngươi chà đạp bản thân như thế. Nếu ngươi không thể cho ta một lí do khiến ta tin phục, ta sẽ không cho ngươi đi.
Bạch Cốt phu nhân nói những lời này như chém đinh chặt sắt, không có một chút đường lui, mà thực tế thì nàng ta cũng có năng lực để nói vậy.
Đây là Bán Thần Lĩnh Vực của nàng ta, đừng nói là Bạch Nhạc, cho dù là cường giả Hóa Hư, nếu không có sự đồng ý của nàng ta thì cũng đừng hòng tùy tiện rời khỏi đây.
Bạch Nhạc im lặng một lát, lúc này mới chậm rãi lên tiếng:
- Năm năm rồi. Ngày mùng bảy tháng tư của năm năm trước, sư tôn một mình lên Đạo Lăng Sơn, phá vỡ thần thoại Đạo Lăng bất bại.
Bạch Nhạc nhìn Bạch Cốt phu nhân, nói tiếp:
- Lần này, Hắc Ám Thiên vẫn chọn ngày mùng bảy tháng tư để tiến đánh Đạo Lăng Thiên Tông. Hôm nay hẳn là ngày mùng bảy tháng tư.
Bạch Cốt phu nhân hơi nhíu mày, trầm giọng:
- Đạo Lăng Thiên Tông có liên quan gì tới ngươi? Ngươi là Thanh Châu phủ chủ, là truyền nhân của Ma Quân, nhưng duy chỉ có Đạo Lăng Thiên Tông là ngươi không có can hệ gì cả.
Bạch Cốt phu nhân tạm dừng một lúc, rồi mới tiếp tục:
- Tử Linh Thần chết rồi, nhưng hai tên Ma Thi kia thì chưa chết, ngược lại bọn chúng cắn nuốt một phần Thần Chi Bản Nguyên của Tử Linh Thần, thực lực đã tăng vọt. Dù ngươi ở trạng thái đỉnh phong thì vốn cũng không phải đối thủ của chúng, nói chi bây giờ. Ngươi dùng trạng thái này động vào Hắc Ám Thiên thì khác gì chịu chết đâu?
Tử Linh Thần bỏ mình, Thần Chi Bản Nguyên vỡ nát, nó đồng thời bị nàng ta, Bạch Nhạc và hai con Ma Thi kia chia nhau cắn nuốt, mỗi người đều được lợi. Chỉ là thân thể Bạch Nhạc tan vỡ, tổn thất nặng nề, mà nàng ta vì cứu Bạch Nhạc nên cũng mất đi một lượng lớn sức mạnh bản nguyên, chỉ có hai tên Ma Thi kia mới là kẻ được lợi thật sự. Sau khi luyện hóa Thần Chi Bản Nguyên của Tử Linh Thần xong thì chúng chính là hai tên Ma Thi Vương có thực lực Hóa Hư, hơn nữa theo việc giết chóc, chúng còn có thể tiếp tục tăng thực lực lên Ma Thi Vương.
- Chính vì như vậy nên ta mới càng phải đi.
Bạch Nhạc không hề có ý định lùi bước, hắn nói tiếp:
- Trận chiến ở Đạo Lăng Sơn ắt sẽ tụ tập tất cả cao thủ Ma Đạo trong thiên hạ. Nếu để mặc cho Hắc Ám Thiên huyết tẩy Đạo Lăng Sơn, thực lực của bọn chúng sẽ càng lúc càng mạnh. Đó sẽ là họa lớn với thiên hạ.
- Họa lớn họa nhỏ gì chứ?
Bạch Cốt phu nhân cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Không có Tử Linh Thần, ngươi thật sự nghĩ hai tên Ma Thi kia có thể lật trời à? Cao thủ trên đời này đều chết hết hay sao? Khoan bàn đến người khác, ngươi nghĩ chưởng giáo của Tam đại Thiên tông đều ăn chay đấy à?
Bạch Nhạc cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói:
- Chưởng giáo của Tam đại Thiên tông… chết rồi.
- …
Bạch Cốt phu nhân nghe vậy cũng không khỏi sững sờ, nàng ta nhịn không được hỏi lại:
- Ngươi nói cái gì?
- Chưởng giáo chân nhân của Tam đại Thiên tông, kể cả Từ Hàng đại sĩ, Yêu đạo Long Uyên, năm vị cường giả Hóa Hư, đều bị Diệp Huyền đại sư trảm ở vương thành rồi… Cho nên, đời này không có Hóa Hư nữa.
- ...
Những lời này hoàn toàn khiến Bạch Cốt phu nhân trợn tròn mắt.
Trước đó sau khi nàng ta giết Bạch Cốt Thần rồi thì vẫn luôn ngủ say, mãi đến khi cảm ứng được Bạch Nhạc gặp nguy, lúc này nàng ta mới chạy đi cứu, còn về phần trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, vốn dĩ nàng ta không biết.
Nhưng mới trôi qua bao lâu chứ? Sao mọi chuyện đã có sự thay đổi lớn tới cỡ này, đây quả thật là long trời lở đất.
Không bàn người khác, cho dù là Bạch Cốt phu nhân, giờ phút này trong lòng nàng ta cũng không khỏi rung động.
Đời không có Hóa Hư, vậy lấy thực lực của nàng ta bây giờ không phải có thể mặc sức tung hoành à?
Chỉ là trong nháy mắt, Bạch Cốt phu nhân đã hoàn toàn đè ép suy nghĩ này xuống. Không phải nàng ta hoài nghi năng lực của mình, mà là nàng ta biết rõ, Bạch Nhạc sẽ không cho phép nàng ta làm như vậy.
Trừ khi nàng chịu trở mặt thành thù với Bạch Nhạc, nếu không thì chỉ có thể dập tắt ý niệm này.
- Vậy thì có liên quan gì tới ngươi hả? Ngươi là đấng cứu thế hay gì?