Trọng tâm câu chuyện lại quay trở về, Bạch Nhạc yên lặng một lúc, lúc này mới khẽ thở dài:
- Ta làm không được. Ta đã tận mắt thấy sự tàn bạo khi Hắc Ám Thiên luyện con người thành Ma Thi, cũng biết sự ác độc của hai tên Chung Ly và Triều Bằng Phi. Mà trước đó, ta cũng đã đồng ý với Chính Nhất Chân Nhân là sẽ báo thù cho bọn họ...
Không đợi Bạch Nhạc nói dứt câu, Bạch Cốt phu nhân đã lạnh giọng ngắt lời:
- Đừng có tìm cớ nữa… Dù muốn cứu người hay muốn báo thù thì chí ít ngươi cũng nên hiểu là phải lượng sức mà đi. Ngươi nói nhiều như vậy chẳng qua cũng chỉ là viện cớ mà thôi, nguyên nhân thật sự khiến ngươi có liều mạng cũng muốn đến Đạo Lăng Sơn... chính là vì Vân Mộng Chân, đúng không?
- ...
Lần này đến phiên Bạch Nhạc im lặng.
Dù cho không muốn thừa nhận, nhưng vào tình cảnh này, lí do có thể khiến hắn sau khi ý thức được tình hình liền không tiếc bất cứ giá nào để chạy tới Đạo Lăng Sơn, tuyệt đối không phải những đạo to lý lớn đó, mà chỉ là vì Vân Mộng Chân.
Trên đời này có lẽ thật sự có kiểu thánh nhân chí công vô tư, một lòng vì muôn dân, nhưng Bạch Nhạc tuyệt đối không phải là thánh nhân như thế.
Bạch Nhạc bị Bạch Cốt phu nhân một lời vạch trần, hắn yên lặng ít lâu, cuối cùng vẫn chậm rãi ngẩng đầu, trầm giọng đáp:
- Phải.
- Ta không thể biết rõ nàng ấy gặp nguy hiểm mà vẫn ngồi yên không lo. Đó là nữ nhân của ta, cũng là nữ nhân ta yêu. Dù kết quả thế nào, ta cũng nhất định phải cùng nàng ấy đối mặt.
Sau khi nói ra những lời này, cả người Bạch Nhạc dường như đã thoải mái hơn rất nhiều.
Bạch Cốt phu nhân nhìn Bạch Nhạc, hỏi lại lần nữa:
- Dù ngươi biết rõ việc này không hề có ý nghĩa, chỉ là đi cùng chết với nàng ta thôi?
- Xin lỗi!
Bạch Nhạc hơi khom người cúi đầu với Bạch Cốt phu nhân, trầm giọng nói:
- Xin lỗi vì đã phụ ý tốt của ngươi. Nhưng làm người, ta vẫn phải có thứ để kiên trì. Đây là con đường mà tự ta lựa chọn, có chết, ta cũng không hối hận!
Bạch Nhạc bây giờ chỉ là một bộ xương trắng, nhưng lạ nỗi, chính vì bộ dạng bộ xương trắng như thế khom mình hành lễ mới càng khiến người ta kinh tâm động phách.
Trong ngực Bạch Cốt phu nhân dường như có thứ gì nghẹn lại, muốn phun phun không ra, muốn nuốt lại nuốt không trôi được.
Từ lúc bắt đầu, nàng ta đã biết rõ tình cảm của Bạch Nhạc đối với Vân Mộng Chân, cũng luôn tưởng mình có thể không quan tâm, coi nhẹ nó.
Nhưng khi thời khắc này thật sự đến, nó vẫn khiến nàng ta sinh ra một loại cảm giác đau đớn và thất bại khó thể diễn tả được.
Xoẹt.
Tay nàng ta cầm Bạch Cốt Kiếm. Đoạn, nàng ta vạch một đường trên không trung, dễ dàng tạo ra một khe hở không gian.
Làm xong, Bạch Cốt phu nhân quay lưng lại, chậm rãi nói:
- Bạch Nhạc, một mạng đổi một mạng. Hai chúng ta hết nợ.
Bạch Cốt phu nhân quay lưng nên Bạch Nhạc không nhìn thấy nét mặt nàng ta, nhưng vào giây phút này, Bạch Nhạc vẫn có thể cảm nhận được nỗi mất mát và lạnh lẽo từ đối phương.
Chỉ là… hắn không còn lựa chọn.
Bạch Nhạc một lần nữa khom người cúi đầu với Bạch Cốt phu nhân, hắn không nói gì nữa, chỉ nhún người bay ra khỏi khe hở không gian.
Trong lúc bay vào không trung, Bạch Nhạc nhẹ nhàng nói hai chữ.
- Thiên Cơ.
Trong tích tắc, trên người Bạch Nhạc đã huyễn hóa ra máu thịt, nhìn từ bên ngoài cũng không khác gì trước kia.
Mùng bảy tháng tư, vạn người không dời mắt.
Toàn bộ Kinh Châu dường như đều theo đó mà sôi trào, khu vực gần Đạo Lăng Sơn lập tức bị vây chật như nêm cối, dù là Đạo hay Ma, lúc này đều tụ tập đến chỗ này để chờ xem kết quả của trận chiến.
Đây đã không chỉ là vấn đề thắng bại giữa quần ma của Hắc Ám Thiên hay Mang Sơn với Đạo Lăng Thiên Tông, mà nó thậm chí đủ để quyết định cục diện của cả tu hành giới và thiên hạ sau này.
Đạo Lăng Thiên Tông đã uy phong quá lâu, cho nên có nhiều kẻ không cần biết có từng có thù hận với Đạo Lăng Thiên Tông hay không đều đang chờ nó gặp vận xui, chờ nó hoàn toàn rơi xuống thần đàn.
Một tiếng kèn nặng nề vang lên. Ba phương thế lực Hắc Ám Thiên, Mang Sơn và Tân Giáo đồng thời bước đến Đạo Lăng Sơn.
Chỉ là, so với sự kiêu ngạo trước đây của Đạo Lăng Thiên Tông, giờ phút này, toàn bộ Đạo Lăng Sơn dường như đều đắm chìm trong một loại kiềm nén và khủng hoảng.
Cả trưởng lão lẫn đệ tử, lúc này đều cảm nhận được áp lực vô cùng lớn. Nếu không có sự kiêu ngạo từng ấy năm của Đạo Lăng Thiên Tông chống đỡ bọn họ, nếu không có vị Đạo Lăng Thánh Nữ Vân Mộng Chân này ở đây, chỉ e trận này còn chưa đánh thì đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông đã sụp đổ rồi.
- Thánh Nữ, Tiên Du Kiếm Cung và Thái Cực Đạo vẫn không có chút hồi âm nào...
- Thánh Nữ, người của Ma Đạo đã ở trên núi.
- Thánh Nữ, các đệ tử của bản tông đã tập kết xong, có thể nghênh chiến bất cứ lúc nào.
- Thánh Nữ…
Trên Thánh Nữ Phong không ngừng có người truyền tin tức về.
Vân Mộng Chân cứ bình tĩnh đứng ở đỉnh núi như vậy. Dù nàng không làm gì, cũng không nói lời nào, nhưng chỉ cần nàng đứng đó là tuồng như có thể cho người ta một loại cảm giác yên tĩnh, cứ như có bao nhiêu bất an đi nữa cũng sẽ theo đó mà tan biến.