Vân Mộng Chân ngẩng đầu, nàng quay lại nhìn Thánh Nữ Phong lần cuối, trong mắt ánh lên vẻ dứt khoát, chỉ một bước nhẹ nhàng là nàng đã trực tiếp bay xuống Vân Hải.
- Kết trận!
Chỉ hai chữ đơn giản lại như hiện ra sức mạnh của vạn quân, vang rõ bên tai mọi người. Đám người vốn hơi xôn xao cũng dần ổn định lại.
Chẳng mấy chốc, hơn một vạn đệ tử của Đạo Lăng Sơn đều bắt đầu di chuyển. Bọn họ kết trận theo phương vị của riêng mình, sát khí kinh khủng đột nhiên đâm thủng bầu trời.
Dù không có hộ tông đại trận, nhưng khi những đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này tụ tập lại, trên dưới một lòng, bọn họ cũng tự nhiên như một thể, lộ ra uy phong hào hùng không thể xâm phạm.
Đây chính là căn cốt vạn năm của Đạo Lăng.
Gió lạnh gào thét. Theo tiếng gió, trên bầu trời đột nhiên bay đến một mảng mây đen. Vào giờ phút này, vô số Ma Tu cuối cùng cũng đến Đạo Lăng Sơn.
- Khà khà, Đạo Lăng vạn năm quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ tiếc… giờ chỉ còn lại một vài nhúm tép riu, không chịu nổi một kích!
Triều Bằng Phi mặc một bộ hắc bào hiện thân trong mây đen, vẻ mặt lão ta khinh miệt nhìn về phía người của Đạo Lăng Thiên Tông.
Ngay lúc đó, Chung Ly, Đạp Thiên Ma Quân và chúng ma Mang Sơn cũng liên tiếp hiện thân.
Những kẻ này đồng thời xuất Tinh Hải của mình ra vô cùng ăn ý, toàn bộ không trung Đạo Lăng Sơn dường như đã bị Tinh Hải dày đặc này che khuất.
Nói không quá lời, trong số cao thủ Ma Đạo đột kích bây giờ, chỉ riêng lão tổ Tinh Hải Cảnh thôi đã có hơn hai mươi, ba mươi người. Mà trên người lão Triều Bằng Phi cầm đầu càng lộ ra một loại khí tức thuộc về Hóa Hư, bao trùm lên những người khác.
Cảnh tượng này khiến đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông tim đập chân run.
Tất cả cường giả Tinh Hải Cảnh của Đạo Lăng Thiên Tông đều bay vào không trung, nhưng hôm nay tính ra, bọn họ cũng chỉ có không đến mười vị cường giả Tinh Hải Cảnh, trông thì có vẻ thê thảm hơn.
So sánh thực lực như thế thật sự khiến người ta sinh ra một loại cảm giác tuyệt vọng.
Quan trọng nhất là, bây giờ người của Ma Đạo còn không chỉ có bấy nhiêu. Bây giờ số người lộ diện chỉ có thế lực ba phương này, bản thân cao thủ và vô số những cao thủ Ma Đạo khác đều đang tụ tập trên Đạo Lăng Sơn. Mặc dù lúc này chúng còn chưa lộ mặt, nhưng một khi Đạo Lăng Thiên Tông lộ ra xu hướng suy tàn, những kẻ này sẽ chen nhau nhào vào như đám cá mập ngửi thấy mùi máu tanh.
Vân Mộng Chân cười lạnh một tiếng, nàng bước một bước vào không trung, lạnh lùng nhìn đối phương, ngạo nghễ nói:
- Đạo Lăng Thiên Tông ta lập tông vạn năm, sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy? Giờ chẳng qua là mấy con chuột ngày thường núp trong cống ngầm, bây giờ lại dám nhảy ra mà thôi. Ta đúng là muốn xem xem, các ngươi có mấy phần bản lĩnh mà dám đến Đạo Lăng Sơn của ta làm càn!
Chuột trong cống ngầm.
Lời này mắng không chút khách sáo, nhưng mà... ai có thể phản bác đây?
Không nói đâu xa, năm năm trước, thiên hạ này có kẻ nào trong Ma Đạo dám nghênh ngang xuất hiện trên thế gian ngoại trừ vị Thông Thiên Ma Quân kia đâu, chớ đừng nói chi là bước lên Đạo Lăng Sơn.
Tất cả người trong Ma Đạo đều bị đè đầu đến mức không gượng nổi, mãi mãi sống trong sự trốn tránh, có khác gì đám chuột già trong cống ngầm chứ?
- Giỏi cho một vị Đạo Lăng Thánh Nữ miệng lưỡi sắc bén!
Triều Bằng Phi cười lạnh một tiếng, lạnh lùng mở miệng:
- Trên đời này, vương triều thay đổi, cường giả ngã xuống chẳng qua chỉ như mặt trời lên, mặt trăng lặn mà thôi. Đạo Lăng Thiên Tông ngươi uy phong lâu quá rồi, bây giờ cũng là lúc thoái vị nhường cho Ma Đạo ta.
Đạp Thiên Ma Quân bước ra một bước, tiếp lời:
- Đúng vậy, năm năm trước, Thông Thiên Ma Quân một mình lên Đạo Lăng phá vỡ thần thoại Đạo Lăng bất bại của ngươi, lấy đó làm chuẩn thì thời đại thuộc về Đạo Lăng Thiên Tông ngươi đã kết thúc rồi! Đại thế khó chuyển, các ngươi cần gì phải đi ngược thế nước làm chi? Bản quân cho các ngươi thêm một cơ hội, phàm là kẻ bây giờ rời khỏi Đạo Lăng Thiên Tông thì có thể xuống núi rời đi bất cứ lúc nào, chúng ta tuyệt đối không ngăn cản.
Đạp Thiên Ma Quân tạm dừng một lúc, rồi tiếp tục nói:
- Ta cho các ngươi thời gian một nén nhang, sau một nén nhang, huyết tẩy Đạo Lăng Thiên Tông, không để lại một kẻ nào.
Đến phần sau của câu này thì nó đã hiện lên sát khí đằng đằng, cũng hiện ra một mùi máu tươi vô hình khiến người ta không rét mà run.
Vù vù...
Sau những lời này, mặc dù là tự tin như Đạo Lăng Thiên Tông, giữa những đệ tử cũng không khỏi truyền ra một đợt âm thanh rối loạn.
Bây giờ người trong Ma Đạo đưa đại quân đến gần, Đạo Lăng Thiên Tông đã bốn bề thụ địch, gần như không nhìn thấy một chút phần thắng nào. Đến con sâu cái kiến còn ham sống, những đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này dẫu sao cũng là con người, sao có thể không sợ chết được?
Nhất thời, tình thế khó mà khống chế, đoàn người đã có phần rối loạn. Dường như vào giờ phút này, chiến trận vốn hoàn mĩ cũng hỗn loạn theo.
Đạp Thiên Ma Quân nhìn mọi thứ trước mắt, khóe miệng không khỏi lộ ra vẻ đắc ý.
Đánh vào tâm lý mới là thượng sách.