Bạch Nhạc thân là Thanh Châu phủ chủ, vang danh thiên hạ. Tuy hắn rất tài giỏi, nhưng nếu đã có đối tượng là Vân Mộng Chân rồi còn muốn bắt cá hai tay, không khỏi có hơi quá đáng.
Triều Bằng Phi căn bản không cho Bạch Nhạc cơ hội phản ứng, lão ta lại nói tiếp:
- Thật xin lỗi, ta quên mất! Danh tiếng phong lưu của Bạch phủ chủ đây thiên hạ sớm đã biết cả. Vị Tô cô nương thống lĩnh Thanh Vân Kỵ tới này chắc cũng là hồng nhan của Bạch phủ chủ nhỉ?
Danh tiếng phong lưu là nói dễ nghe, chứ nói trắng ra, cái danh háo sắc của Bạch Nhạc mới là ‘thiên hạ đều biết’.
Từ Thanh Châu đến Duyễn Châu, thậm chí là cả Đại Càn vương triều, mấy chuyện phong lưu của Bạch Nhạc truyền đi không hề ít.
Triều Bằng Phi lựa đúng lúc này để nói chuyện đó ra, dụng ý không cần hỏi cũng biết.
Bạch Nhạc nhướn mày, lạnh lùng quát:
- Chuyện này không có liên quan gì đến Bạch Cốt phu nhân, Đại trưởng lão cũng không cần cố ý khiêu khích. Muốn đánh thì đánh, cần gì phải nhiều lời.
- Đường đường là Đạo Lăng Thiên Tông, nay lại sa sút đến mức chỉ có thể dựa vào việc Thánh Nữ cấu kết với truyền nhân của Ma Quân. Thật đáng buồn đáng tiếc! Chẳng qua là, Bạch phủ chủ, nếu chỉ dựa vào những hồng nhan tri kỷ này của ngươi thì vẫn chưa đủ đâu.
Trong mắt Triệu Bằng Phi bỗng lóe lên sát ý, lão ta phẩy tay, nói:
- Nếu các ngươi đã muốn chôn cùng, vậy ta sẽ thành toàn cho các ngươi. Giết cho ta!
Lần nữa định nghĩa mọi chuyện dưới cái danh tư tình, mục đích của Triều Bằng Phi đã đạt được. Quan trọng nhất là qua một phen thăm dò như thế, lão ta đã xác nhận được Bạch Cốt phu nhân vẫn còn chưa tới. Thế đã đủ rồi.
- Giết!!!
Ngay tức khắc, trong mắt Tô Nhan cũng lộ ra sát khí đáng sợ, Thanh Vân Kỵ lại di chuyển, giống như một dòng lũ sắt thép, thế như vũ bão xông vào tấn công Hắc Ám Thiên.
Bạch Nhạc vẫn còn sống, đối với Thanh Vân Kỵ mà nói, đây chẳng khác nào tìm lại được thủ lĩnh đáng tin cậy, thậm chí giống như đã tìm lại được linh hồn.
Dù cho họ biết rõ, đây là một cuộc chiến đầy cam go, thậm chí có thể sẽ chết, thế nhưng không có bất kỳ một người nào lùi bước.
Lời bọn họ hô đều giống nhau.
Nhiệm vụ của Thanh Vân Kỵ là quên mình phục vụ Bạch Nhạc. Cho dù có toàn bộ bỏ mạng trên Đạo Lăng Sơn này, họ cũng không oán không hối.
Thanh Vân Kỵ vang danh khắp thiên hạ, bây giờ trên Đạo Lăng Sơn, chỉ một lần tiến công như thế đã lần nữa chứng minh sự mạnh mẽ của họ.
Sáu ngàn Thanh Vân Thiết Kỵ như một thể thống nhất, ý chí như sắt thép, sắc bén như đao.
Trận thế của Hắc Ám Thiên nháy mắt đã bị tách rời. Nếu không phải có nhiều Ma Thi không sợ chết mà xông lên như thế, chỉ e người của Hắc Ám Thiên đã tan rã dưới lần tiến công này.
- Chết cho ta!
Chung Ly đột ngột từ trong đám người xông ra, trong mắt hắn ta lóe lên sát ý đáng sợ, cũng tràn đầy thù hận mà lao vào tàn sát Thanh Vân Kỵ.
Trong lòng Chung Ly, Bạch Nhạc là sự tồn tại cực kỳ phức tạp. Có thể nói nếu không có Bạch Nhạc, hắn ta đã sớm bị Triều Bằng Phi giết rồi.
Nhưng sau khi Chung Ly trở thành Ma Thi Vương, Bạch Nhạc lại biến thành bóng ma cứ mãi lởn vởn trong đáy lòng hắn. Nếu không thể giết Bạch Nhạc, hắn ta sẽ vĩnh viễn không thể nào giải thoát.
Hiện giờ hắn ta liên thủ với Triệu Bằng Phi, mà sở dĩ trước đây Chung Ly vẫn luôn ẩn mình là vì để phòng ngừa bất trắc. Giờ đây sự tiến công của Thanh Vân Kỵ đã đồng thời dấy lên trong lòng hắn ta ý muốn giết người.
Những Thanh Vân Kỵ này với Chung Ly mà nói cũng là chất liệu Ma Thi tốt nhất. Chỗ tốt như thế, hắn ta không thể để Triệu Bằng Phi hưởng lợi một mình được.
Sự công kích của Thanh Vân Kỵ khi đối mặt với tồn tại dưới Tinh Hải Cảnh sẽ có sức tấn công áp đảo, nhưng khi gặp phải cường giả Tinh Hải Cảnh thì lại có rất nhiều thương vong. Một khi đụng trúng cường giả Hóa Hư, họ vốn không có đường chống trả.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Chung Ly, Bạch Nhạc cũng dấy lên sát ý đáng sợ.
- Chung Ly!!!
Bạch Nhạc còn muốn giết Chung Ly hơn cả Triều Bằng Phi. Bấy giờ lại thấy Chung Ly nhảy ra tàn sát Thanh Vân Kỵ, sao hắn có thể không hận?
Bạch Nhạc rút Nghịch Ma Kiếm ra, trong tích tắc, thanh kiếm trong tay hắn biến thành một kiếm quang màu tím, mạnh mẽ chém về phía Chung Ly.
- Bạch Nhạc, ngươi không làm gì được ta đâu. Ta sẽ để ngươi tận mắt chứng kiến bọn Thanh Vân Kỵ này chết thảm, biến thành Ma Thi. Bọn chúng không phải muốn chết vì ngươi sao? Vậy ta sẽ cho chúng được toại nguyện!
Trong mắt Chung Ly lộ ra vẻ cay độc. Hắn ta vốn không có ý đánh nhau với Bạch Nhạc. Nhoáng cái, hắn ta đã lần nữa xông vào đội hình của Thanh Vân Kỵ, điên cuồng chém giết.
Giờ Chung Ly có thực lực Hóa Hư, lại một lòng muốn giết đám người Thanh Vân Kỵ, ngay cả Bạch Nhạc cũng khó có thể làm gì được hắn ta.
Người của Đạo Lăng Thiên Tông có chết hay không, Bạch Nhạc cũng không mấy quan tâm, thế nhưng Thanh Vân Kỵ thì lại khác. Đây là những người mà hắn một tay bồi dưỡng, hơn nữa, họ đối với Bạch Nhạc vô cùng trung thành. Nên cho dù có thế nào, hắn cũng không thể tha thứ việc Thanh Vân Kỵ bị Chung Ly tàn nhẫn giết hại trước mặt mình được.