Địa thế Đạo Lăng Sơn vốn không hiểm yếu, mà mọi người bấy giờ cũng không phải ở đỉnh núi, mà đang ở trên sườn núi gần cửa núi, đủ để cho người ta phóng ngựa lên.
Thanh Vân Kỵ.
Hơn nữa là cả thảy sáu ngàn Thanh Vân Kỵ.
Nháy mắt, bóng dáng của thư sinh đã xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Sau đó không lâu, Tô Nhan và mấy vị thống lĩnh dẫn đầu đều chạy tới theo, người còn chưa tới, giọng đã truyền tới trước.
Tô Nhan nhảy từ trên ngựa xuống, nàng ta và những thống lĩnh Thanh Vân Kỵ đồng loạt quỳ gối, cao giọng mở miệng:
- Tô Nhan thống lĩnh sáu ngàn Thanh Vân Thiết Kỵ, nguyện quên mình phục vụ vì đại nhân!
Bên này đám Tô Nhan vừa lên tiếng, câu nói đấy cũng đã truyền ra như quân lệnh, phút chốc đã hội tụ thành tiếng hô to của sáu ngàn Thanh Vân Kỵ.
- Thanh Vân Thiết Kỵ, nguyện quên mình phục vụ vì đại nhân!
So với người của Đạo Lăng Thiên Tông, sáu ngàn Thanh Vân Kỵ này quả thật như một thể, khi đồng thời mở miệng hô thì càng vang như sấm rền, rung động thiên địa.
Giờ phút này, dù là đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông hay những Ma Tu đang ở đây cũng không khỏi cùng thấy xúc động.
Thanh Vân Kỵ.
Trước đó khi vừa mới vào Kinh Châu, Thanh Vân Kỵ không phải đã từng ra tay một lần, tập sát rất nhiều cao thủ Ma Đạo làm việc ác hay sao?
Cũng chính trận chiến đó đã khiến Thanh Vân Thiết Kỵ danh chấn thiên hạ.
Chỉ là mấy ngày nay, nghe đồn Bạch Nhạc đã bỏ mình, lúc này Thanh Vân Kỵ mới không còn tin tức.
Bây giờ khi Bạch Nhạc lần nữa trở về, chuyện này mới khiến người đời sực nhớ ra, Bạch Nhạc đã sớm không còn lẻ loi một mình nữa, mà hắn là phủ chủ của Thanh Châu, vang danh thiên hạ.
Bên này Phan Thích Bân luôn miệng nói Vân Mộng Chân và Bạch Nhạc không có tư cách kéo đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông cùng chết, nhưng chỉ chớp mắt, sáu ngàn Thanh Vân Thiết Kỵ đã tuyên thệ nguyện quên mình phục vụ vì Bạch Nhạc. Cái tát này quả thật như muốn đánh sưng cả mặt ông ta.
Nhìn thấy Thanh Vân Kỵ ở khắp núi, ánh mắt của Triều Bằng Phi không khỏi loé lên.
Không giống Phan Thích Bân, Triều Bằng Phi căn bản không quan tâm có bị vả mặt hay không, thậm chí việc những Thanh Vân Kỵ này chạy tới, đối với lão ta mà nói quả là một chuyện vui bất ngờ.
Những Thanh Vân Kị này khí thế hừng hực, lực chấn động mang tới cũng rất lớn. Điều này khiến các đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông cũng thêm vài phần quyết tâm liều mạng.
Nhưng thế thì làm sao? Triều Bằng Phi thực sự để tâm à?
Không, lão ta không hề quan tâm.
Thứ lão ta để tâm không phải Đạo Lăng Thiên Tông có bị tiêu diệt hay không, cũng không phải chuyện này sẽ khiến cho bao nhiêu người bỏ mạng. Thậm chí đối với Triều Bằng Phi mà nói, càng có nhiều người chết thì càng tốt, cho dù chúng là người của Đạo Lăng Thiên Tông hay Ma Tu, hay là Thanh Vân Kỵ.
Có người chết sẽ càng có nhiều Ma Thi hơn, trong trận giết chóc điên cuồng này, sức mạnh của lão ta sẽ càng tăng chóng mặt.
Các Thanh Vân Kỵ này vốn không hề có cường giả Tinh Hải Cảnh, mà đa phần chỉ đạt đến Linh Phủ Cảnh mà thôi. Bọn chúng đối với Triều Bằng Phi mà nói chính là những chất liệu Ma Thi lý tưởng nhất.
Tuy nhiên, từ tận đáy lòng, lão ta vẫn có phần dè chừng Bạch Nhạc.
Triều Bằng Phi im lặng một lát, rốt cuộc mở miệng:
- Bạch phủ chủ, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Khóe miệng Bạch Nhạc hiện lên ý cười lạnh, thản nhiên châm chọc:
- Người cao quý thường hay quên. Ta còn nói Đại trưởng lão hẳn đã quên ta rồi cơ đấy.
Từ lúc hắn lộ diện đến giờ đã một lúc lâu như thế, Tôn Bân Cường và Phan Thích Bân đều đã nhảy ra, ấy vậy mà vị chính chủ Triều Bằng Phi này lại không hề mở miệng. Mãi cho tới lúc này khi Thanh Vân Kỵ chạy tới, lão ta mới lên tiếng.
Triều Bằng Phi cả cười, chậm rãi nói:
- Bạch phủ chủ khéo nói đùa, đấy là bởi vì ta thật không muốn thành kẻ thù của ngài mà thôi.
- Lời này của Đại trưởng lão e là nghĩ một đằng nói một nẻo nhỉ?
Bạch Nhạc nhìn đối phương, hời hợt nói:
- Nếu không muốn làm kẻ thù của ta, chỉ cần Đại trưởng lão rút người khỏi Đạo Lăng Sơn. Chắc không phải ngài nghĩ ta sẽ dẫn Thanh Vân Kỵ truy sát chứ?
Những lời này, Bạch Nhạc chừng có vẻ bâng quơ, nhưng ý trào phúng lại hiện rõ rành rành.
- Không biết Bạch Cốt phu nhân hiện giờ ở đâu?
Triều Bằng Phi lại nói:
- Ta thật hâm mộ Bạch phủ chủ đấy! Bên cạnh vừa có một hồng nhan tri kỷ không tiếc thân mình mạo hiểm như Bạch Cốt phu nhân, lại vừa có cả một người tình là Đạo Lăng Thánh Nữ.
- !!!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người có mặt đều xôn xao.
Bạch Cốt phu nhân.
Đối với những kẻ tu hành bình thường thì có lẽ không thuộc cái tên này lắm, nhưng đối với các cao thủ Ma Đạo cùng các trưởng lão của Đạo Lăng Thiên Tông, sao họ có thể không biết vị giáo chủ của Bạch Cốt Thần Giáo này.
Liên hệ với việc trước đó, không khó để nghe ra ý sắc bén trong lời của Triều Bằng Phi. Đây rõ là đang mắng Bạch Nhạc chân đạp hai thuyền.
Đương nhiên, đối với người bình thường trong thiên hạ, năm thê bảy thiếp không phải chuyện gì lạ, nhưng đối với tu hành giả thì lại khác. Thân phận của tu hành giả là ngang nhau, nam nữ một khi kết thành đạo lữ, địa vị cũng là bình đẳng.