Mặc dù Bạch Nhạc đã tới, nhưng Phan Thích Bân vẫn không cho rằng một mình Bạch Nhạc có thể thay đổi được gì.
Vân Mộng Chân không mạnh sao?
Cho dù là vị Đại trưởng lão Hóa Hư của Hắc Ám Thiên này cũng phải nhượng bộ lui binh với Vân Mộng Chân, nhưng thì sao nào?
Dưới sự tàn sát bừa bãi của Ma Thi, Vân Mộng Chân không cứu nổi bất cứ ai.
Bạch Nhạc cũng như vậy.
Lấy thực lực của hắn và Vân Mộng Chân, có thể đủ để tự bảo vệ mình, nhưng muốn nói có thể bảo vệ toàn bộ Đạo Lăng Thiên Tông thì quá nực cười.
Chỉ trong phút chốc sợ hãi, Phan Thích Bân đã nhanh chóng tỉnh táo lại.
Bạch Nhạc có thể giết Tôn Bân Cường, đấy là bởi vì Tôn Bân Cường quả thật đã nói năng lỗ mãng với Vân Mộng Chân, chỉ bằng chuyện này thì khi Bạch Nhạc muốn giết họ Tôn, sẽ không có ai ngăn cản.
Nhưng Phan Thích Bân lại không buông lời càn rỡ với Vân Mộng Chân.
Lại cộng thêm những lời bây giờ của ông ta, cùng lắm cũng chỉ khiến người ta cảm thấy lập trường của ông ta khác Vân Mộng Chân mà thôi. Chỉ cần Phan Thích Bân cắn chết điểm này không nhả, vậy sẽ thành ông ta đang suy nghĩ vì tính mạng của rất nhiều đệ tử vô tội ở Đạo Lăng Thiên Tông, sẽ không ai có thể làm gì được ông ta cả. Dù là Vân Mộng Chân hay Bạch Nhạc cũng không thể giết ông ta trước mắt bao nhiêu người.
Không thể không nói, Phan Thích Bân thật sự khôn khéo hơn loại ngu xuẩn Tôn Bân Cường kia rất nhiều.
Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người lại đổ dồn vào Bạch Nhạc.
Trước đó Tôn Bân Cường miệng đầy lời dơ lẽ bẩn, đương nhiên khó có thể khiến người khác tin tưởng, nhưng trong đó lại có một câu nói rất dễ khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Tôn Bân Cường nói, bởi vì Bạch Nhạc chết nên Vân Mộng Chân bấy giờ mới sinh ra tử chí, thậm chí nàng không tiếc bất cứ giá nào để liều mạng với Hắc Ám Thiên chính là vì báo thù cho Bạch Nhạc.
Nói nhiều lời dõng dạc như vậy, chẳng qua cũng là vì muốn người của Đạo Lăng Thiên Tông cùng liều mạng với nàng mà thôi, chứ không phải thật sự vì tôn nghiêm của Đạo Lăng Thiên Tông mà bằng lòng ung dung chịu chết.
Trước đó tất cả mọi người đều cho rằng Bạch Nhạc đã chết, đương nhiên không thể nào đoán ra được sự thật giả của lời này, mà nó cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.
Nhưng bây giờ Bạch Nhạc hiện thân, vậy tất cả đã khác.
Cùng là đối mặt với tuyệt cảnh như trước, nhưng Vân Mộng Chân liệu có thay đổi ý định ban đầu không? Hay nàng sẽ cùng Bạch Nhạc chạy trốn? Bây giờ chỉ cần nhìn là có thể đoán được thật giả.
Vân Mộng Chân nhìn Bạch Nhạc, nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, đoạn vươn tay lau đi nước mắt trên mặt, khẽ nói:
- Cảm ơn chàng, Bạch Nhạc. Biết chàng không chết, hơn nữa có thể thấy chàng đến Đạo Lăng Sơn vì ta, ta đã rất thỏa mãn rồi.
Sự yếu đuối trên mặt lúc này sớm đã hoàn toàn thu lại, Vân Mộng Chân lần nữa khôi phục dáng vẻ lạnh lùng.
- Chàng đi đi, một mình chàng không thể thay đổi được gì. Ta là Đạo Lăng Thánh Nữ, bảo vệ Đạo Lăng Thiên Tông là trách nhiệm của ta, ta nhất định phải cùng sống chết với tông môn.
Chỉ một câu đơn giản, nhưng tất cả đồn đãi và ngờ vực đều hóa thành hư không.
Trong loại tuyệt cảnh này, dù Bạch Nhạc chạy tới, nhưng lựa chọn của Vân Mộng Chân vẫn không phải cùng hắn rời đi, mà là sống chết bảo vệ Đạo Lăng Thiên Tông, chuyện này đã đủ để chứng minh tất cả.
Chính như lời mà trước đó nàng đã nói. Nàng thân là Đạo Lăng Thánh Nữ, tuy có tư tình với Bạch Nhạc nhưng nàng lại chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với tông môn, có lỗi với thân phận này.
Bạch Nhạc nhìn Vân Mộng Chân, hắn không hề để ý chuyện này, chỉ dịu dàng nói:
- Trải qua nhiều chuyện như vậy, mà nàng còn nghĩ ngay cả sống chết ta cũng nhìn không thấu sao?
Trên nét mặt hắn hiện lên vẻ nhu tình, nói tiếp:
- Nàng phải bảo vệ Đạo Lăng, đó là trách nhiệm của nàng, nhưng ta cũng có lời hứa của ta.
- Xin cho ta chết trước mặt nàng!
Giọng Bạch Nhạc rất khẽ, nhưng câu nói này lại lập tức khiến nước mắt khó lắm mới kìm được của Vân Mộng Chân lần nữa lã chã.
Từ năm năm trước lúc sau núi ở Linh Tê Kiếm Tông, khi nàng bị Dạ Nhận đánh lén gặp nạn, cũng từ khi Bạch Nhạc nói câu này tới bây giờ, hắn đã dùng vô số sự thật để chứng minh.
- Điên rồi! Hai người các ngươi điên cả rồi!
Cả Phan Thích Bân cũng hoàn toàn không ngờ Bạch Nhạc lại nói ra một câu như vậy.
Hai tên này đều không sợ chết à?
Rõ ràng chúng đều là thiên tài đứng đầu trong thế hệ này, không bao lâu sẽ có thể vững vàng bước vào Hóa Hư. Giờ cứ tạm thời chịu đựng, đợi đến sau khi đột phá rồi hẵng trở về báo thù không được sao? Tại sao cứ phải chọn cách ngu xuẩn như thế?
Phan Thích Bân hận không thể chửi ầm lên.
- Hai người các ngươi không sợ chết là chuyện của các ngươi, nhưng các ngươi có tư cách gì mà kéo toàn bộ đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông chôn cùng?
Nhưng, gần như cùng lúc khi Phan Thích Bân vừa dứt lời, một giọng nói khinh thường đột nhiên vang lên, cứ như phần lễ riêng để vả mặt ông ta vậy:
- Ai nói chỉ có người của Đạo Lăng Thiên Tông?
Ngay sau đó là một tràng tiếng vó ngựa như sấm rền.