Xoẹt...
Trong chớp mắt, máu tươi văng tung tóe, gương mặt Tôn Bân Cường đột nhiên có thêm một vết chém ghê người. Da thịt ông ta bong tróc, máu tươi văng khắp nơi, để lộ ra xương trắng đáng sợ.
Cho đến giờ phút này, những người khác mới thật sự nhìn rõ bộ dáng của người vừa đến, mà cũng mãi đến lúc đó, tiếng kêu thảm thiết của Tôn Bân Cường mới vang lên.
Chỉ là hiện giờ sớm đã không còn ai để ý đến ông ta nữa, mà ánh mắt của tất cả mọi người đều không khỏi đổ dồn vào người mới xuất hiện.
Một thân bạch y tựa tuyết, một thanh trường kiếm màu tím chói mắt.
- Bạch Nhạc!!!
Cũng không biết ai đã hét lên trước, chỉ biết là trong chớp mắt, cả Đạo Lăng Sơn đều ồ lên.
- Là ai nói nam nhân của nàng ấy chết rồi?
Trong mắt Bạch Nhạc lóe lên sát khí, hắn nhìn chòng chọc vào Tôn Bân Cường, lần nữa truy vấn.
- Gru gru...
Gần như ngay lúc Bạch Nhạc xuất hiện, ở Vân Hải của Thánh Nữ Phong đột nhiên truyền đến một tiếng rồng ngâm. Tiểu Bạch Long nhanh như chớp đã xuất hiện bên cạnh Bạch Nhạc, trong tiếng rồng ngâm tràn ngập vẻ vui mừng.
Lúc trước thấy người của Ma Đạo tấn công Đạo Lăng Thiên Tông, Tiểu Bạch Long cũng không buồn ngó ngàng. Mà nói đúng hơn là mấy ngày qua nó cứ ủ rũ buồn bã trốn trong Vân Hải, không màng đến ai, cứ như muốn cô lập với thế gian vậy.
Bạch Nhạc không để ý đến Tôn Bân Cường nữa. Hắn bước đến bên cạnh Vân Mộng Chân, nhẹ nhàng vươn tay ôm nàng vào lòng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nhìn thấy Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân không nói nên lời, chỉ là nước mắt không kiềm được lã chã.
Lúc trước cho dù chịu đựng bao nhiêu áp lực, cho dù gặp phải bước đường cùng như thế nào, Vân Mộng Chân cũng chưa từng có một phút giây mềm yếu, nhưng giờ đây lúc Bạch Nhạc xuất hiện, nàng rốt cuộc lại không kìm được nước mắt, lộ ra một mặt yếu đuối của mình.
- Xin lỗi, là do ta đã đến trễ rồi!
Bạch Nhạc nhìn Vân Mộng Chân, sát khí trong mắt hắn bỗng tiêu tán hết, hóa thành vẻ dịu dàng khôn cùng.
Thấy rõ người đến là Bạch Nhạc, trong lòng Tôn Bân Cường lập tức trào lên nỗi sợ hãi to lớn, ông ta thậm chí không để ý đến việc la hét nữa mà nhân cơ hội chạy trốn.
Keeng...
Kiếm trong tay Bạch Nhạc run lên, thậm chí hắn còn không ngoảnh đầu thì đã có một luồng kiếm quang xé gió mà đi, lần nữa dứt khoát chém thẳng lên người Tôn Bân Cường, như muốn chém ông ta ra thành hai khúc.
- Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch Long hừ lạnh một tiếng, lập tức bay ra ngoài. Nó thừa dịp Tôn Bân Cường bị Bạch Nhạc đả thương mà trực tiếp túm lấy ông ta, rồi dùng sức cắn xé da thịt trên người ông ta xuống.
Máu tươi văng tung tóe.
Tiểu Bạch Long phải nói là cực kỳ cực kỳ hận tên họ Tôn này.
Lúc trước nó trăm ngàn dặm đuổi giết Tôn Bân Cường, đuổi từ Thanh Châu đuổi đến Đạo Lăng Sơn, nhưng cuối cùng vẫn không làm gì được ông ta cả.
Nay, Tôn Bân Cường bị Bạch Nhạc đả thương, cơ hội đánh rắn giập đầu này, dù Bạch Nhạc không nói, nó căn bản cũng sẽ không bỏ qua.
Tiểu tử này vốn đã mang thù, bây giờ có cơ hội thì chẳng còn do dự gì nữa sất. Nó cứ vờn rồi cắn xé, chỉ nháy mắt, Tôn Bân Cường đã bị hành hạ không còn hình người.
Trên thực tế, với thực lực vốn có của Tôn Bân Cường, ông ta cũng không đến nổi không chịu được. Nhưng vấn đề là sự uy hiếp mà Bạch Nhạc mang lại thực sự quá lớn, ông ta lại còn bị đánh lén một kiếm, khí thế bị áp đảo. Tôn Bân Cường một lòng chỉ muốn chạy trốn, căn bản không có gan phản kháng.
Cứ như vậy, đợi đến khi Tiểu Bạch Long động thủ, ông ta đã như cá nằm trên thớt, chỉ có thể để người ta làm thịt.
Trong không trung, tiếng kêu la thảm thiết của Tôn Bân Cường không ngừng truyền đến, máu thịt ông ta văng tung tóe, đó hẳn là một màn hạnh hạ đến chết vô cùng kinh khủng.
Chỉ là giờ khắc này, ai nấy đều không có tâm trạng mà quan tâm ông ta nữa. Cho dù là Triều Bằng Phi thì bấy giờ lão cũng không thèm để ý. Bởi vì so với sự chấn động khi Bạch Nhạc đột nhiên xuất hiện, thì việc một nhân vật nhỏ bé như vậy chết đi căn bản không đáng nhắc tới.
- Ngươi chưa chết?
Phan Thích Bân nhìn Bạch Nhạc chằm chằm, trầm giọng hỏi.
Câu này cũng đã hỏi ra tiếng lòng của tất cả mọi người.
Trước đó không lâu, trận chiến ở Mang Sơn khiến Bán Thần Lĩnh Vực vỡ nát, nửa ngọn Mang Sơn cũng bị liên lụy, gần như tất cả mọi người đều cho rằng Bạch Nhạc đã chết, nhưng mới chưa được bao lâu mà Bạch Nhạc đã bình yên vô sự xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, chuyện này quá đáng sợ.
Bạch Nhạc nửa ôm Vân Mộng Chân, hắn quay đầu, khóe miệng hơi cong lên, cười lạnh hỏi ngược lại:
- Thế nào, các ngươi đều rất hi vọng ta chết à?
Câu nói này lập tức khiến Phan Thích Bân á khẩu.
Mặc dù ông ta rất muốn nói: Đúng là ta hi vọng ngươi chết đấy, nhưng vết xe đổ của Tôn Bân Cường vẫn còn đó, sao ông ta có thể dám nói lời này ra miệng?
Cũng may Phan Thích Bân xoay chuyển rất nhanh, ông ta lập tức điều chỉnh lại tâm trạng.
- Bạch Nhạc, ngươi không chết thì quá tốt, đúng lúc giúp ta khuyên Thánh Nữ đi!. Chúng ta có thể không sợ chết, nhưng không thể dùng tính mạng của nhiều đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông như vậy để cược một cơn tức được.