Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1634 - Chương 1634: Là Ai Nói Nam Nhân Của Nàng Ấy Đã Chết Rồi?

Chương 1634: Là ai nói nam nhân của nàng ấy đã chết rồi? Chương 1634: Là ai nói nam nhân của nàng ấy đã chết rồi?

Vân Mộng Chân ngẩng đầu lên, giờ khắc này nàng càng thể hiện ra sự tự tin và kiên quyết tuyệt đối.

- Thân là Đạo Lăng Thánh Nữ, ta còn chưa chết thì Đạo Lăng Thiên Tông sẽ không thua. Ta không yêu cầu các ngươi cùng chịu chết với ta, nhưng ta nhất định sẽ cùng tồn vong với Đạo Lăng Thiên Tông. Dù chỉ còn lại một mình ta, ta cũng sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, đến giọt máu cuối cùng. Đây là trách nhiệm của Đạo Lăng Thánh Nữ ta, cũng là tôn nghiêm của Đạo Lăng Thiên Tông ta.

- Đạo Lăng Thiên Hạ! Đạo Lăng Thiên Tông ta có thể chết, chứ nhất quyết không đầu hàng.

Keeng...

Bàn tay Vân Mộng Chân hơi lật, Côn Ngô Kiếm lần nữa giơ lên, phát ra một tiếng kiếm reo trong trẻo.

Trong mắt Vân Mộng Chân hiện lên vẻ lạnh lùng, mũi kiếm trong tay nàng chỉ về phía Triều Bằng Phi, uy nghiêm nói:

- Vân Mộng Chân ta ở đây, ai dám lên đánh?

Ầm...

Trong nháy mắt, giọng nói Vân Mộng Chân giống như nổ tung, khiến đất trời đều biến sắc.

Giờ khắc này, toàn bộ thiên hạ tựa như chỉ còn lại một mình nàng.

Phong thái tuyệt thế kia, khiến mỗi người ở đây không khỏi sinh ra cảm giác sùng bái.

Đây mới là vị Đạo Lăng Thánh Nữ của Đạo Lăng bất bại.

Cũng chỉ có người như thế mới có thể đại diện cho khí khái của Đạo Lăng Thiên Tông.

Phút chốc, những đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông vốn đã có hơi dao động cũng tại thời khắc này mà cháy bừng lên ngọn lửa nhiệt huyết.

- Đạo Lăng bất bại!!!

- Đạo Lăng bất bại!!!

- Đạo Lăng bất bại!!!

Trong khoảnh khắc, giọng nói như núi kêu biển gầm đó cứ liên tiếp vang lên, hòa cùng sắc máu của hoàng hôn mà lộ ra ánh sáng chói lọi.

Đây mới là thứ không khí nên bao trùm lên Đạo Lăng Thiên Tông.

Dù đã ở trong tuyệt cảnh, họ cũng sẽ chết đứng, chứ không sống quỳ.

Đạo Lăng Thiên Hạ.

Phan Thích Bân gườm gườm nhìn Vân Mộng Chân mà gào lên như điên:

- Vân Mộng Chân, ngươi sẽ hối hận! Mỗi vị đệ tử của bản tông bị chết thảm đều là tại ngươi.

Dù biết đã không thể cứu vãn, nhưng chuyện đến nước này, ông ta nhất định cũng phải tiếp tục kiên trì, cho dù là diễn, ông ta cũng phải diễn tới cùng, nếu không ô danh này có rửa cũng không rửa sạch được.

Tôn Bân Cường cũng chỉ vào Vân Mộng Chân, lần nữa tức miệng mắng to:

- Giả làm thánh nhân cái gì, Vân Mộng Chân, ngươi chẳng qua chỉ là nhân tình chết nên không còn muốn sống nữa thôi. Kỹ nữ nhà ngươi, muốn chết thì là chuyện của riêng ngươi, đừng liên lụy đến bọn ta!

Ông ta không tày nào tha thứ cho sự thất bại như vậy. Cái kiểu chết danh nhục nhã thế này, cho dù có qua bao nhiêu năm, nhưng chỉ cần nhắc đến Đạo Lăng Thiên Tông, nhắc đến ngày hôm nay thì ông ta đều sẽ trở thành một tên hề, một tên tiểu nhân bị người đời phỉ báng.

So với sự sợ hãi cái chết, sự nhục nhã ê chề khi bị sỉ nhục của Tôn Bân Cường vào giờ khắc này đều biến thành nỗi oán hận với Vân Mộng Chân.

Ông ta nhất định phải mắng, hơn nữa còn phải dùng những lời lẽ bẩn thỉu nhất hạ lưu nhất mà mắng, chỉ có như vậy mới có thể làm giảm bớt đi nỗi nhục nhã trong lòng ông ta, mới có thể để ông ta ngẩng cao đầu mà sống tiếp.

- Giết, giết ả, giết chết con kỹ nữ này!!!

- Vân Mộng Chân, tiện tì nhà ngươi, ngươi nghĩ ngươi là loại người gì? Ngươi chẳng qua chỉ là một con kỹ nữ hạ tiện, một ả điên mất nam nhân rồi liền không muốn sống.

- Không, ngươi vẫn không thể chết được! Tiện tì như ngươi, cần phải bị muôn người cưỡi vạn người đạp.

Đủ loại từ ngữ bẩn thỉu không ngừng thốt ra từ trong miệng Tôn Bân Cường, khoan nói tới bản thân chính chủ là Vân Mộng Chân thì những đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông khác đã sớm giận điên người.

- Súc sinh, loại súc sinh đáng bị chết băm chết vằm, chết cho ta!

Phút chốc đã có mười mấy người nhào lên muốn giết Tôn Bân Cường, chỉ là những Ma Thi xung quanh cũng lập tức phản kích lại đòn tấn công của họ. Nên cho dù những người của Đạo Lăng Thiên Tông này có tức giận thế nào thì căn bản cũng không thể xông đến trước mặt họ Tôn được.

- Mắng đi, đập đi! Những phế vật các ngươi đây, chỉ biết làm phế vật quỳ dưới chân nữ nhân. Các ngươi có thể làm gì ta?

Nụ cười trên mặt Tôn Bân Cường đã có hơi dữ tợn, ông ta tiếp tục mắng chửi cuồng loạn như điên:

- Ta chính là muốn mắng con tiện nhân này, ả kỹ nữ mất nam nhân này. Ả đáng chết chung với tên Bạch Nhạc ngu dốt đó, lũ ngu xuẩn các ngươi cũng đáng chết chung với ả ta.

Mọi người nhìn Tôn Bân Cường kêu gào ầm ĩ, nhưng không có ai làm gì được ông ta. Tuy nhiên, phía chân trời đột ngột lóe một luồng ánh kiếm màu tím kinh người.

Gần như cùng lúc khi luồng kiếm quang đó xuất hiện, tất cả mọi người cũng nghe rõ một giọng nói lạnh băng:

- Là ai nói nam nhân của nàng ấy chết rồi?

Quá nhanh!

Luồng kiếm quang rực rỡ đó tựa như một ngôi sao băng màu tím bất ngờ xé toạc bầu trời, rơi xuống cực nhanh.

Chữ đầu tiên mọi người chỉ vừa thấy ánh kiếm, mà tới chữ cuối cùng, ánh kiếm đó đã xuất hiện trước mặt Tôn Bân Cường.

Đáng nói là lúc này có ít nhất mấy chục Ma Thi đang cố gắng che chắn trước mặt Tôn Bân Cường, nhưng lần này không giống mấy người của Đạo Lăng Thiên Tông, lần này căn bản lại không một Ma Thi nào có thể ngăn được một kiếm kia, dù chỉ trong giây lát cũng không được.

Bình Luận (0)
Comment