Ầm.
Trong tích tắc, đám đông lại náo động.
Khác với Tôn Bân Cường, uy vọng của Phan Thích Bân trong tông môn cao hơn nhiều, bây giờ Phan Thích Bân lại đi đầu xin hàng, trọng lượng lời nói cũng khác hoàn toàn so với họ Tôn.
- Phan trưởng lão.
Trong đám người lập tức vang lên nhiều giọng nói khuyên can. Một trưởng lão có quen biết với họ Phan vội vàng la lớn:
- Không thể được đâu Phan trưởng lão! Đạo Lăng Thiên Tông ta lập tông cũng đã vạn năm, cho dù chiến đấu đến người cuối cùng, đổ đến giọt máu cuối cùng, cũng không thể nào đầu hàng.
- Sư tôn, chúng ta nguyện ý chiến đấu đến hơi thở cuối cùng!
Phan Thích Bân hừ lạnh một tiếng, ông ta đột nhiên khoát tay ngăn mọi người, trầm giọng nói:
- Đủ rồi! Trên đời này làm gì có tông môn nào mãi mãi cường thịnh không suy, các ngươi có thể không tiếc mạng sống của chính mình, nhưng ta không thể. Chỉ cần các ngươi có thể sống sót, một thân tội nghiệt này để mình Phan Thích Bân ta gánh chịu thì đã sao?
Những lời này Phan Thích Bân nói đến hiên ngang lẫm liệt, như chém đinh chặt sắt.
Thủ đoạn như vậy, không biết cao hơn bao nhiêu bậc so với Tôn Bân Cường.
Nhưng ngay lúc đó, tiếng cười lạnh của Vân Mộng Chân cũng lần nữa vang lên:
- Ngươi là cái thá gì mà cũng có tư cách đại diện cho Đạo Lăng Thiên Tông?
Cho dù là cái loại trực tiếp đầu hàng như Tôn Bân Cường, hay là loại giả vờ giả vịt nói cái gì mà ‘gánh chịu tội danh’ như Phan Thích Bân, thật ra đều có dụng ý như nhau cả, chính là sợ chết.
Cái chuyện hoang đường này cũng chỉ có thể dỗ dành kẻ ngu ngốc không não, nhưng đối với Vân Mộng Chân mà nói thì căn bản không có bất cứ tác dụng gì.
Thậm chí đối với Tôn Bân Cường hay Phan Thích Bân, Vân Mộng Chân đều không dễ dàng tha thứ.
Câu nói kia vừa dứt, mặt Phan Thích Bân lập tức cắt không còn giọt máu.
Mặc dù Phan Thích Bân biết rõ, một khi đứng ra tức nghĩa ông ta sẽ đứng về phía đối lập với Vân Mộng Chân, nhưng ông ta cũng không thể ngờ được, cho dù đã ở trong tình cảnh này mà Vân Mộng Chân vẫn không hề chừa cho mình một chút mặt mũi nào.
Nhưng quan trọng hơn là, câu nói kia đã đâm trúng vào nỗi đau của ông ta.
Ở Đạo Lăng Thiên Tông, ông ta chỉ là một trưởng lão. Cho dù bình thường danh vọng có cao, nhưng rốt cuộc ông ta vẫn chỉ là một trưởng lão mà thôi, không hề có tư cách đại diện cho Đạo Lăng Thiên Tông.
Sắc mặt Phan Thích Bân tái xanh, ông ta lạnh lùng chất vấn:
- Vân Mộng Chân, đã đến thời khắc sống còn mà ngươi còn vì cái gọi là mặt mũi đi liều chết sao, đến tính mạng của tất cả mọi người trong tông môn ngươi cũng không để ý à?
Đến tình trạng này, Phan Thích Bân cũng chỉ có thể cột tính mạng tất cả mọi người lại để làm lợi thế giằng co với Vân Mộng Chân.
Ưu thế duy nhất của ông ta chính là ở đây, bởi vì ông ta chắc chắn trong hoàn cảnh này, đa số người trong tông môn đều không muốn chết.
Chỉ cần có ý nghĩ muốn sống thì trong tuyệt cảnh tất sẽ đứng vào phía đối lập với Vân Mộng Chân.
Đây cũng là đại thế.
Vân Mộng Chân nhìn Phan Thích Bân, trên mặt nàng lần nữa nở nụ cười rạng rỡ. Chỉ là sâu trong nụ cười này lại tràn đầy khinh thường.
Giờ khắc này, Phan Thích Bân không khỏi cảm thấy mình giống như một tên hề hèn mọn, cái loại cảm giác nhục nhã đó thậm chí còn lớn hơn so với lúc Vân Mộng Chân mở miệng quát ông ta.
Vân Mộng Chân chẳng thèm nhìn Phan Thích Bân thêm nữa. Nàng xoay người nhìn tất cả đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông, nói:
- Các ngươi sợ chết không?
Nhưng Vân Mộng Chân không chờ những người khác trả lời, nàng đã nói tiếp:
- Ta biết các ngươi sợ chết, con sâu con kiến còn muốn sống, nói chi là con người. Ta cũng sợ chết, nhưng trên đời này luôn có một vài chuyện so với sinh mạng càng quan trọng hơn. Ví như tôn nghiêm, ví như trách nhiệm. Tôn trưởng lão nói không sai, ta quả thật có tư tình với Bạch Nhạc.
Vân Mộng Chân ngẩng đầu, trong mắt nàng cũng không có chút áy náy nào, mà ngược lại hiện lên một ánh sáng rất khác.
Nhất thời, không chỉ người của Đạo Lăng Thiên Tông, mà cho dù là Ma Tu xung quanh cũng không khỏi tạm thời ngừng tay, thay vào đó, họ đều hướng mắt về Vân Mộng Chân.
Ban đầu khi Đại hội Đạo môn kết thúc trên Đạo Lăng Sơn, vị Thánh Nữ này không hề thừa nhận quan hệ của mình với Bạch Nhạc. Hiện tại, đây mới là lần đầu tiên Vân Mộng Chân thừa nhận tình cảm của nàng và Bạch Nhạc trước mặt tất cả mọi người.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều không khỏi im lặng.
Khác với trước kia, bây giờ khi Vân Mộng Chân thừa nhận tất thảy đã không còn ai mảy may khinh thường và miệt thị, mà trái lại còn có hương vị khiến người ta hâm mộ. Đương nhiên, cũng có một chút tiếc nuối và chạnh lòng.
Bởi vì Bạch Nhạc đã chết.
Vân Mộng Chân không để ý tới phản ứng của những người khác, nàng tự mình nói tiếp:
- Tuy ta có tư tình với Bạch Nhạc, nhưng ta vẫn không thẹn với lòng. Thân là Đạo Lăng Thánh Nữ, ta chưa từng làm chuyện gì có lỗi với tông môn, có lỗi với thân phận này. Ta biết, có lẽ hôm nay bất kể chúng ta có cố gắng thế nào cũng chẳng thể tránh khỏi kiếp bị hủy diệt. Nhưng mà… vậy thì sao?