Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1632 - Chương 1632: Nội Gian (2)

Chương 1632: Nội gian (2) Chương 1632: Nội gian (2)

Lúc trước thật sự ông ta có liên hệ với Hắc Ám Thiên, cũng tự mình gặp vị Đại trưởng lão này, nhưng ban đầu ông ta cũng có được hứa chắc là chuyện này nhất định phải sống để bụng chết mang theo, tuyệt đối không thể để lộ.

Chỉ có điều bây giờ Triều Bằng Phi rõ là lại đổi ý.

So với cái gọi là hứa hẹn, đại cục trước mắt quan trọng hơn.

Lão ta muốn tan vỡ lòng tin của Đạo Lăng Thiên Tông, muốn hoàn toàn đánh tan lòng phản kháng của những người này, mà Tôn Bân Cường chính là một trong những thủ đoạn hữu hiệu nhất để đánh tan phòng ngự tâm lý của bọn họ.

Còn về phần bản thân Tôn Bân Cường có bị mất sạch thanh danh vì chuyện này hay không, thậm chí có bị đám người phẫn nộ kia trực tiếp giết chết hay không, chuyện đấy vốn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Triều Bằng Phi lão.

Tôn Bân Cường bỗng chốc thấy căng thẳng, trong lòng cũng không khỏi chửi ầm lên.

Nhưng đến nước này, ông ta đã sớm không để ý tới những chuyện này nữa.

Rõ ràng đại thế của Đạo Lăng Thiên Tông đã mất, cứ tiếp tục chống cự như thế chẳng qua chỉ là chống đỡ thêm chút hơi tàn mà thôi, tất cả mọi người đều phải chết.

Ông ta không muốn chết, cho nên đầu hàng chính là lựa chọn duy nhất.

- Là ta, Đại trưởng lão. Ta nguyện hàng, ngài hủy diệt Đạo Lăng Thiên Tông mới là chiều hướng phát triển. Những kẻ này không biết tự lượng sức mình, dựa vào địa thế hiểm trở cố chống lại mới là chết chưa hết tội!

Ông ta nói mà không hề có một chút tôn nghiêm nào. Giờ phút này, sắc mặt của Tôn Bân Cường quả thật khiến người ta buồn nôn.

Vân Mộng Chân lạnh lùng mắng:

- Vô sỉ! Tôn Bân Cường, đáng lẽ ta sớm nên giết ngươi.

Dù sao cũng đã trở mặt rồi, Tôn Bân Cường bèn dứt khoát không thèm để lại chút đường lui nào, tức giận mắng to:

- Hừ, Vân Mộng Chân, ngươi còn giả bộ nỗi gì, ngươi chẳng qua chỉ là một con kĩ nữ mà thôi. Trước đây khi ngươi đến Linh Tê Kiếm Tông, hẳn là đã có quan hệ bất chính với tiểu tử Bạch Nhạc kia rồi chứ gì? Đạo Lăng Thánh Nữ ta trọn đời hiến đạo, làm gì có loại dâm phụ như ngươi?

Câu nói này dứt, dù Vân Mộng Chân đã rơi vào trạng thái tuyệt tình cũng bị tức đến rối loạn tâm thần mà mạnh mẽ rời khỏi trạng thái kia.

Vù vù...

Mũi kiếm trong tay nàng nhoáng lên, ánh kiếm màu xanh nhạt bỗng chốc chém vào Tôn Bân Cường.

So với kẻ địch, loại nội gián này mới càng khiến người ta phẫn nộ.

Sát khí sôi trào, Vân Mộng Chân lúc này thật sự có một xúc động muốn băm vằm tên họ Tôn này dưới ngàn đao vạn kiếm.

- Ha ha ha ha, Vân Mộng Chân, cần gì phải vội giết người chứ. Quan hệ giữa ngươi và Bạch Nhạc thiên hạ đều biết, cho dù có giết tên này thì cũng đâu thể ngăn chặn miệng đời lâu dài về sau?

Thân hình Triều Bằng Phi nhoáng lên, lập tức một nguồn ma khí đáng sợ dâng trào. Nháy mắt, lão ta đã ngăn trước mặt Tôn Bân Cường, giúp họ Tôn chặn lại một kiếm của Vân Mộng Chân.

Dù tận đáy lòng Triều Bằng Phi vốn cũng coi thường kẻ như Tôn Bân Cường, nhưng lão ta nhất định phải tỏ thái độ như thế. Bởi nếu ngay cả kẻ chủ động quy hàng như Tôn Bân Cường mà lão còn không giữ nổi thì chỉ khiến những kẻ khác của Đạo Lăng Thiên Tông hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ đầu hàng, rồi nảy sinh một lòng liều chết.

Huống chi, bản thân áp lực mà Vân Mộng Chân mang đến cho lão ta cũng rất lớn.

Nhưng đây không thể nghi ngờ là một cơ hội rất tốt để đả kích Vân Mộng Chân.

Nếu có thể phá vỡ phòng ngự tâm lý của Vân Mộng Chân, khiến ả hoàn toàn tuyệt vọng và sụp đổ, vậy thì tất cả đều đáng giá.

- Nói bậy! Tôn Bân Cường, ngươi đáng chết!

Trong nháy mắt, lập tức có rất nhiều trưởng lão và đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông xông đến tấn công Tôn Bân Cường. Chỉ là họ cũng không thể phá tan vòng vây của Ma Thi, ngược lại còn chết không ít.

Tôn Bân Cường thấy vậy thì càng không sợ hãi:

- Các ngươi ai nấy đều chịu nâng cái chân thối của Vân Mộng Chân lên, nhưng ta không chịu. Loại nữ nhân như kĩ nữ này có tư cách gì làm Đạo Lăng Thánh Nữ? Ả giống với tên nhân tình của ả, chỉ đưa các ngươi đến bước đường hủy diệt thôi. Các ngươi mở mắt ra nhìn cho rõ đi, Đạo Lăng Thiên Tông đã không còn là Đạo Lăng Thiên Tông của quá khứ nữa rồi, sao mọi người còn phải tiếp tục liều mạng chung với ả ta chứ?

Loại người như Tôn Bân Cường rất dễ bị người ta ghi hận, cho dù có lập trường gì thì cũng sẽ không có ai coi trọng ông ta.

Nhưng mọi người lại không thể không thừa nhận, dạng người như này ở một số ít hoàn cảnh lại có năng lực sinh tồn mạnh nhất, là người dễ dàng sống tiếp nhất.

Ông ta không biết xấu hổ, nhưng cái loại không biết xấu hổ này cũng có giá trị lợi dụng rất lớn.

Tính tình con người rất kỳ lạ, rõ ràng bản thân mình cực kỳ chán ghét loại người không biết xấu hổ này, nhưng một khi có người dẫn đầu thì có thể một mặt lên án mạnh mẽ loại người đấy, nhưng một mặt khác lại yên tâm thoải mái làm chuyện y khuôn.

Có người mắng chửi, có người động thủ, nhưng cũng có vài người dao động.

Phan Thích Bân thở dài một hơi, ông ta bước lên trước, chậm rãi nói:

- Thôi, tất cả tội danh này hãy để một mình ta gánh chịu. Vẫn xin Đại trưởng lão dừng tay, Đạo Lăng Thiên Tông ta nguyện đầu hàng.

Bình Luận (0)
Comment