Đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông kết thành đại trận, đối mặt với trùng kích như thế, bọn họ căn bản không chống đỡ bao lâu, tối đa không quá trăm tức là đã thất thủ. Những đệ tử này chỉ có thể tìm kiếm đồng bạn ở gần đó để kết trận, nhằm ngăn cản sự tấn công điên cuồng của kẻ thù.
Toàn bộ Đạo Lăng Thiên Tông trong nháy mắt đã nhiễm đầy màu máu, khắp nơi đều là giết chóc điên cuồng như một tràng thịnh yến xa hoa.
- Ma Thi! Tử Linh Ma Quân?!
Chỉ sau một thoáng trì độn thì đã có người phát giác ra, chỉ là đến nước này rồi, có nhận ra âu cũng chỉ tô đậm thêm cảm giác tuyệt vọng mà thôi.
- Chết đi, chết hết cho ta! Vân Mộng Chân, ngươi không cản được ta, trên đời này không có ai có thể ngăn cản ta!!! Hôm nay chính là ngày tận thế của Đạo Lăng Thiên Tông ngươi.
Trong mắt Triều Bằng Phi lộ ra sự điên cuồng, trong tích tắc, trên người lão ta đã lộ ra mùi chết chóc nồng nặc, vùng hư không tăm tối phía sau lão cũng bất chợt mở ra, khí tức tử vong cuồn cuộn không ngừng tuôn ra từ trong đó.
Đối với Ma Thi Vương, bản thân sức mạnh của lão ta không phải dùng để trực tiếp chiến đấu mà là dùng để cầm chân nhằm chế tạo nhiều Ma Thi đến giết chóc hơn, sau đó tiếp tục cắn nuốt sức mạnh của những Ma Thi khác để tăng thực lực của chính mình.
Giờ phút này, Triều Bằng Phi thả Ma Thi ra mới chính thức cho thấy được sức mạnh kinh khủng của Ma Thi Vương.
Nó tựa như một dòng nước lũ cuồn cuộn, tiến đến ngập trời, quét đi tất cả trở ngại trước mặt.
Nếu trong tình huống bình thường, khi đối mặt với sự giết chóc điên cuồng như vậy, Vân Mộng Chân ắt sẽ phẫn nộ, sẽ nôn nóng, nhưng Vân Mộng Chân bấy giờ ngay cả một chút dao động cảm xúc cũng không có.
Tuyệt tình làm tiên, câu này không phải nói suông.
Tất cả vui sướng đau buồn đều đã tan biến không còn dấu vết, cũng chỉ có như thế, nàng mới có thể có được sự phán đoán tỉnh táo và chính xác nhất.
Cứ tiếp tục cục diện như vậy thì phẫn nộ không có một chút ý nghĩa nào, ngược lại, nếu nàng muốn kết thúc mọi thứ trước mặt thì cách tốt nhất chính là trực tiếp giết chết Triều Bằng Phi.
Vân Mộng Chân thậm chí không buồn chớp mắt, kiếm trong tay đã lần nữa chỉ về phía Triều Bằng Phi.
Kiếm khí như cầu vồng, trăng lạnh treo cao.
Chỉ là, Triều Bằng Phi bây giờ đã sớm không có dự định mạnh mẽ đối cứng với Vân Mộng Chân nữa.
Lão ta có thực lực Hóa Hư, nếu lão một lòng muốn né tránh, cho dù là Vân Mộng Chân cũng rất khó làm lão bị thương được.
Huống chi trong lúc này còn có Ma Thi đi quấy rối nàng.
Cái gọi là sống chết, chính là dẫu đám Ma Thi này chết nhiều bao nhiêu, Triều Bằng Phi cũng sẽ không có một chút nuối tiếc, thậm chí mỗi một con Ma Thi chết đi đều sẽ hóa thành sức mạnh dung hòa vào cơ thể lão ta. Giết càng nhiều, chết càng nhiều, thực lực của lão ta sẽ càng mạnh.
Trên chiến trường có quá nhiều đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, mỗi một người trong số họ chết đi đều sẽ tạo ra thêm một Ma Thi mới. Mà nói trắng ra, nếu không phải Triều Bằng Phi kiêng kỵ đến cảm nhận của Ma Tu thì cho dù là đám Ma Tu kia, chỉ cần chết đi là cũng có thể biến thành Ma Thi.
Chỉ là trong cục diện này, nếu lão ta để đám Ma Tu kia cũng biến thành Ma Thi thì chỉ e sẽ dọa đến người khác, khiến đám Ma Tu này không còn dám ra tay nữa.
- Giết!
Lúc này toàn bộ Đạo Lăng Sơn đều là tiếng hô giết, máu tươi và sự thô bạo trở thành thứ chủ đạo.
- Dừng tay, dừng tay! Đại trưởng lão, bọn ta nguyện hàng.
Trong trận doanh của Đạo Lăng Thiên Tông bỗng vang lên tiếng đầu hàng.
Mặc dù lúc này Vân Mộng Chân đã tiến vào trạng thái tuyệt tình tuyệt tính, nhưng khi nghe thấy lời như thế, trong mắt nàng không khỏi hiện lên sát khí đáng sợ.
Tôn Bân Cường bay từ trong đám người ra ngoài, cao giọng la lên:
- Đại trưởng lão, bọn ta nguyện hàng.
Không đợi Vân Mộng Chân lên tiếng, trong nháy mắt khi thấy rõ người nói thì đã có trưởng lão của Đạo Lăng Thiên Tông lớn tiếng quát hỏi:
- Tôn trưởng lão, ngươi làm gì vậy?
Tôn Bân Cường căn bản không quan tâm người khác nghĩ thế nào, ông ta vội mở miệng:
- Đại trưởng lão, ngài còn nhớ ta không? Chúng ta từng gặp mặt.
- Ha ha ha ha.
Nghe vậy, Triều Bằng Phi lập tức cười to:
- Nhớ chứ, đương nhiên là lão phu nhớ rồi. Nếu không phải Tôn trưởng lão giết chết Tử Dương Chân Nhân, hôm nay bọn ta tiến công Đạo Lăng Sơn sẽ không dễ dàng như vậy. Tôn trưởng lão có công lớn với bản tông, đương nhiên là lão phu nhớ kĩ.
Ầm ầm.
Những lời này vừa thốt ra, toàn bộ Đạo Lăng Thiên Tông lập tức rào rào như ong vỡ tổ, dù là những trưởng lão hay đệ tử bình thường của tông môn cũng không nhịn được chửi ầm lên:
- Tôn Bân Cường, ngươi chết không yên lành!!!
- Súc sinh, hóa ra là ngươi hại chết Tử Dương Chân Nhân!!!
- Không bằng cầm thú, ta muốn tự tay giết ngươi!!!
- …
Uy vọng của Tử Dương Chân Nhân trong tông môn xưa nay rất cao, bây giờ để lộ ra ông ấy là bị Tôn Bân Cường giết chết, mọi người đương nhiên giận sôi gan.
Thậm chí cả bản thân Tôn Bân Cường cũng không ngờ Triều Bằng Phi lại nói ra những lời này.