Nghe thấy lời Triều Bằng Phi nói, cho dù Vân Mộng Chân đã tiến vào trạng thái tuyệt tình, trong mắt nàng cũng không khỏi lóe lên vẻ giãy giụa.
Chỉ là, sự giãy giụa ấy không lâu sau đã bị cưỡng chế đè xuống.
- Đây chẳng phải do Đại trưởng lão ban tặng hay sao?
Vân Mộng Chân lạnh lùng nói ra câu này, sát khí trong mắt càng tăng vọt, một lần nữa cầm kiếm chém về phía Triều Bằng Phi.
Bạch Nhạc vốn chính là điểm yếu duy nhất trong lòng nàng. Nhưng cái chết của hắn chẳng khác nào đã lấp đầy điểm yếu cuối cùng đó.
Bạch Nhạc đã chết rồi, trên đời này còn có tình cảm gì đáng để nàng quyến luyến nữa?
Triều Bằng Phi khựng lại, câu nói này của Vân Mộng Chân đã khiến lão ta á khẩu.
Vốn tin tức Bạch Nhạc chết là do lão ta cố ý để người ta truyền đi, nhưng chính bản thân lão cũng rất rõ, Bạch Nhạc chỉ e vẫn chưa chết.
Có vị Bạch Cốt phu nhân kia bảo vệ, dù chỉ còn lại một luồng thần hồn, Bạch Nhạc cũng có thể khôi phục lại, chỉ là có lẽ cần nhiều thời gian hơn mà thôi.
Nói thật lòng, Triều Bằng Phi vẫn luôn có một loại cảm giác kiêng kỵ khó diễn tả được với Bạch Nhạc.
Người đời đều đồn lão ta đánh một trận với Bạch Nhạc, đánh nát Hắc Ám Thiên, và lão ta là kẻ sống sót cuối cùng.
Nhưng chỉ có bản thân Triều Bằng Phi mới biết được, nếu không phải Tử Linh Thần sống lại, lão ta và Chung Ly chắc đã sớm chết rồi.
Người đẩy Bạch Nhạc vào tuyệt cảnh như thế chính là Tử Linh Thần, không phải lão ta.
Chỉ cần nhớ lại trận chiến kia là trong lòng Triều Bằng Phi lại thấy run rẩy. Cho nên cho dù có muốn huyết tẩy Đạo Lăng Thiên Tông, lão ta vẫn không kiềm được muốn cố gắng thuyết phục Vân Mộng Chân, bởi vì lão ta thật sự không muốn kết tử thù với Bạch Nhạc. Chỉ là Triều Bằng Phi không lường được Vân Mộng Chân lại quật cường và mạnh mẽ tới cỡ này.
Vấn đề không phải Triều Bằng Phi sợ sau này Bạch Nhạc có trả thù hay không, mà vấn đề là nếu tiếp tục như thế, e là ngay cả Vân Mộng Chân, lão ta cũng chưa chắc cản nổi.
Nói là Hóa Hư, nhưng trên thực tế lão ta vốn không phải là cường giả Hóa Hư chân chính.
Mặc dù Triều Bằng Phi dựa vào việc cắn nuốt một phần Thần Chi Bản Nguyên mà mạnh mẽ bước vào cảnh giới Hóa Hư, nhưng Chung Ly cũng có được lợi ích cực lớn, thế cho nên bây giờ lão ta mới không thể làm gì được Chung Ly, đành hòa giải với đối phương.
Nói cách khác, sức mạnh Ma Thi Vương lúc đầu chẳng khác gì bị hai người là lão ta và Chung Ly chia đều.
Đối với Ma Thi Vương, bản thân thực lực vốn tồn tại hoàn toàn bằng Ma Thi, đối mặt với Vân Mộng Chân thế này, nếu không điều động sức mạnh của Ma Thi thì lão ta thật đúng là không có khả năng thắng được.
Nghĩ vậy, trong mắt Triều Bằng Phi rốt cuộc lóe lên vẻ hung ác.
Đã tới bước này rồi, há còn có đường quay đầu nào nữa?
So với việc nhìn ngó trước sau, chằng thà lão ta cứ bỏ qua tất cả kiêng kỵ mà tàn sát một trận cho sảng khoái, lại có khi có thể tăng cường thực lực nhờ trận giết chóc này. Đến lúc đó, dù là đối mặt với Vân Mộng Chân, hay thậm chí là Bạch Nhạc có thể sau này sẽ trở về báo thù, lão ta cũng có sức để đánh một trận.
So với chuyện khác, bản thân thực lực mới là thứ quan trọng nhất.
- Krítttt!
Trong tích tắc, Triều Bằng Phi chợt phát ra một tiếng rít. Âm thanh sắc nhọn kia ngập tràn lực xuyên thấu, dường như trong nháy mắt đã vang vọng toàn bộ Đạo Lăng Sơn.
Cũng gần như cùng lúc đó, tất cả cường giả của Hắc Ám Thiên đều đồng loạt mở không gian giới chỉ ra, từng con Ma Thi bỗng bay ra, dày đặc đến mức phủ gần hết bầu trời.
- Giết!!!
Trong mắt Triều Bằng Phi lộ ra vẻ điên cuồng, lão ta lớn tiếng thét lên.
Chỉ trong tích tắc, đám Ma Thi khắp trời kia đã trực tiếp tấn công về phía đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông.
Biến cố đột ngột này không chỉ khiến đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông trở tay không kịp, mà cho dù là bọn Ma Tu cũng kinh ngạc đến sững người.
Nhân chứng thật sự chứng kiến cuộc giết chóc ở Hàn Sơn lúc trước chỉ là một số ít cao thủ Ma Đạo, nên đối với đại đa số Ma Tu mà nói, bọn họ căn bản không biết ý nghĩa của Hắc Ám Thiên là thế nào, đương nhiên cũng không biết bản thân mình đã bất tri bất giác rơi vào vòng xoáy bão táp.
Tên đã trên dây, không bắn không được.
Đối với chúng ma Mang Sơn, giờ phút này không được phép lùi bước.
Cơ hội hủy diệt Đạo Lăng Thiên Tông đặt ngay trước mắt, nếu lúc này lùi bước, chẳng phải là không dưng mất đi cơ hội tốt này sao?
Huống chi, Ma Thi mà Hắc Ám Thiên tế ra thật sự quá mạnh, dù quần ma có khoanh tay đứng nhìn thì Đạo Lăng Thiên Tông cũng đã không thể chống đỡ được, thế bọn chúng chẳng bằng cùng xông vào để chia chác bát canh này còn hơn. Mà chúng cũng đâu thể trở giáo đi giúp đỡ Đạo Lăng Thiên Tông đối phó Hắc Ám Thiên được.
Sau một thoáng do dự, đám lão tổ Tinh Hải Cảnh này đã đưa ra quyết định, bọn chúng bèn ra lệnh một tiếng, lập tức càng có nhiều Ma Tu cùng tham dự thịnh yến giết chóc này.
Ầm ầm...