Trước đây nó quả thực cảm nhận được Bạch Nhạc đã chết rồi, chỉ còn một mối liên kết thần hồn rất yếu ớt, hiện giờ nghe được lời của bọn Triều Bằng Phi, Tiểu Bạch Long mới ý thức được, Bạch Nhạc e đã thật sự bị trọng thương.
Bạch Nhạc đã thế này, mà tên Chung Ly nọ còn toan lợi dụng lúc đối phương đang gặp khó khăn, sao có thể khiến nó không tức giận?
Tiểu Bạch Long lập tức lao về phía Chung Ly như một tia chớp màu trắng.
Chỉ là, khi đối mặt với một Chung Ly đã miễn cường bước vào Hóa Hư Cảnh thì Tiểu Bạch Long không phải đối thủ. Chẳng mấy chốc, nó lại bị đánh văng ra ngoài, vảy trên người thậm chí còn nổ tung, máu tươi thấm đỏ.
Chứng kiến Tiểu Bạch Long bị thương, Bạch Nhạc không khỏi lo lắng la lên:
- Tiểu Bạch!
- Bạch Nhạc!
Trong nháy mắt, Vân Mộng Chân cũng đã đến bên cạnh Bạch Nhạc rồi vươn tay đỡ hắn.
Lúc trước khi được Bạch Nhạc ôm, Vân Mộng Chân có chút thất thần nên không chú ý, nhưng bây giờ khi lần nữa nắm lấy cánh tay Bạch Nhạc, bấy giờ nàng mới phát hiện, Bạch Nhạc đã không còn chút máu thịt nào.
Chỗ tay chạm vào, chỉ còn lại xương trắng lạnh như băng.
Vẻ ngoài thoạt trông vẫn như thường đấy, nhưng đó chỉ do huyễn thuật hóa thành mà thôi.
Nước mắt của Vân Mộng Chân lập tức lã chã.
- Bạch Cốt Hóa Thân. Ố?! Bạch Nhạc, ngươi vốn dĩ chưa khôi phục lại máu thịt, chỉ là mượn Bạch Cốt Hóa Thân để sống lại mà thôi. Hiện hình cho ta!
Trong mắt Triều Bằng Phi lộ ra vẻ hưng phấn, thân thể lão ta đột nhiên xuất hiện một hắc quang, nháy mắt đã bao trùm lên người Bạch Nhạc. Chỉ tích tắc khi thân thể Bạch Nhạc bị bao trùm, huyễn thuật cũng bị giải, lộ ra thân thể thật.
Không có da thịt, không có y phục, chỉ có một bộ xương trắng.
Mọi người nhìn thấy cảnh này, trong lòng ai nấy đều không khỏi run lên, mà Tô Nhan và Thanh Vân Kỵ lúc này lại không cầm được nước mắt.
Bàn tay cầm lấy cánh tay Bạch Nhạc của Vân Mộng Chân cũng không khỏi run rẩy.
Giờ phút này, Vân Mộng Chân mới cảm nhận được sự đau lòng như khoan tim găm xương, cùng sự cảm động đến gần như muốn hòa tan xương cốt linh hồn.
Trong trận chiến tại Hắc Ám Thiên lúc trước, cũng chính vì muốn giúp nàng nên Bạch Nhạc mới trở mặt với Hắc Ám Thiên, ngay cả cơ thể cũng bị hủy, cho nên nàng thậm chí còn không dám tưởng tượng trận chiến đó thảm liệt nhường nào.
Từ khi cơ thể bị phá hủy đến giờ chẳng qua chỉ mới mười ngày, Bạch Nhạc phải trải qua nỗi thống khổ cỡ mới có thể khôi phục tu vi trong thời gian ngắn như thế, thậm chí ngay cả việc khôi phục thân thể cũng không kịp đã chạy tới Đạo Lăng Thiên Tông cứu nàng.
Tình phải sâu đến bao nhiêu?
Cho dù như thế, Bạch Nhạc cũng không muốn nàng lo lắng, bèn dùng thần thông huyễn thuật biến ra dáng vẻ ban đầu, thậm chí sau khi chạy tới rồi chứng kiến Tôn Bân Cường nói năng càn rỡ, nhục mạ nàng, hắn còn xin lỗi nàng.
Nghĩ đến tâm trạng của Bạch Nhạc khi hắn chạy đến, khi hắn nói với nàng: Xin lỗi, ta đến muộn... sự đau đớn trong tim Vân Mộng Chân càng khó thể kiềm chế. Nàng ôm chầm lấy Bạch Nhạc, nghẹn ngào khóc thất thanh.
Từ khi nàng tu hành đến nay đã nhiều năm như thế, dù là nỗi khổ thế nào, gặp nguy hiểm lớn ra sao, nàng cũng chưa bao giờ nghẹn ngào khóc như vậy.
Nhưng vào giây phút này, khi nhìn thấy Bạch Nhạc một thân xương trắng, thậm chí hắn còn vì giao thủ với Chung Ly mà bị chém gãy xương, Vân Mộng Chân chẳng thể khống chế cảm xúc của mình được nữa.
Có một người nam nhân như thế yêu thương che chở, đời này còn cầu gì hơn?
- Bạch Nhạc, chúng ta đi…
Giờ phút này, Vân Mộng Chân thậm chí có một nỗi kích động liều lĩnh muốn cùng Bạch Nhạc rời đi.
Cái gì mà trách nhiệm của Đạo Lăng Thánh Nữ, cái gì mà duy trì Đạo Lăng Thiên Tông, những thứ này đều có thể vứt hết.
Lúc này, chỉ có người nam nhân trước mặt nàng mới là tất cả của nàng.
Bạch Nhạc giơ tay ôm lấy Vân Mộng Chân, dù bây giờ hắn chỉ còn lại một bộ xương trắng, căn bản không thể thể hiện bất cứ biểu cảm gì, nhưng giọng nói lại vẫn dịu dàng như cũ.
- Đồ ngốc, nàng có trách nhiệm của nàng, không cần hi sinh vì ta. Ta đồng ý sẽ bước lên Đạo Lăng Sơn rồi dẫn nàng đi trước mặt người trong thiên hạ, chứ không phải muốn nàng hi sinh nguyên tắc và tôn nghiêm. Vân Mộng Chân mà ta biết không phải như vậy.
Bạch Nhạc hơi đẩy Vân Mộng Chân ra, rồi lần nữa nắm chặt Nghịch Ma Kiếm, khẽ nói:
- Vân Mộng Chân, ta nói rồi, ta không tin mệnh. Không phải vì Đạo Lăng Thiên Tông, cũng không phải vì nàng, dù chỉ là vì thanh kiếm trong tay, vì vô số oan hồn uổng mạng kia, trận này, ta cũng nhất định phải chiến đấu tới cùng.
Từ thâm tình chứa chan lúc ban đầu, sau lại biến thành dáng vẻ cương liệt.
Bạch Nhạc đẩy Vân Mộng Chân ra, trầm giọng nói:
- Ta tới đây đúng là vì nàng, nhưng lại không chỉ vì mỗi một mình nàng. Nếu chỉ có một mình, ta có thể chết cùng nàng, nhưng ta sẽ không để sáu ngàn Thanh Vân Kỵ này cùng chết với ta.
- Ta là truyền nhân của Ma Quân, cũng là Ma Tu, nhưng ma, không nên là như thế này.
Kiếm trong tay Bạch Nhạc bỗng vung lên, mũi kiếm chỉ về phía đám người Triều Bằng Phi và Hắc Ám Thiên, hắn lạnh giọng nói:
- Ta từng nói…