- Tu ma, không phải vì chấn chỉnh thanh danh cho Ma, mà vì muốn nói cho thiên hạ biết, cái gì gọi là Ma. Cầm kiếm, cũng không phải vì dùng kiếm tranh hùng, mà là để báo cho thế nhân biết, thế nào gọi là kiếm.
Phút chốc, kiếm ý phóng lên tận trời, Bạch Nhạc chậm rãi nói:
- Ta không tin, cái ngữ hành sự hèn hạ, tính nết ác độc, súc sinh không bằng này có thể cười đến cuối cùng.
- Ta không tin, Ma Tu trên đời đều là hạng người này.
- Trên đời này có thể không phân Đạo Ma, nhưng lại luôn có thiện ác.
- Bạch Nhạc ta, thuở nhỏ đọc sách thánh hiền cũng vẫn luôn tin rằng, thế gian này tà không thắng chính.
Ầm.
Trong nháy mắt, dường như cả thiên địa đều vang lên giọng nói của Bạch Nhạc.
Những lời này, từng câu từng chữ đều như khắc sâu trong lòng tất cả mọi người.
Dù là đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông hay các Ma Tu đi theo Hắc Ám Thiên, giờ phút này cũng không khỏi dao động.
Nếu Bạch Nhạc tử chiến vì tư tình nhi nữ với Hắc Ám Thiên trước đó khiến cho người ta tiếc hận, như vậy lúc này, một Bạch Nhạc dám chờ lệnh vì muôn dân, dám hô lên tà không thắng chính lại khiến cho bất cứ ai cũng phải sinh lòng kính nể.
Trong chớp nhoáng, trong lòng những Ma Tu trước đó còn trợ giúp Hắc Ám Thiên ra tay tàn sát Đạo Lăng Thiên Tông cũng không khỏi sinh ra một cảm giác xấu hổ.
Bọn họ là Ma Tu, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng được người đời công nhận. Bọn họ giống như đám chuột tham sống sợ chết trong bóng tối, cho dù đi tới đâu cũng bị người ta đuổi đánh.
Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là bọn họ đều mất đi nhân tính.
Bọn họ là Ma Tu, nhưng bọn họ càng là con người.
Cái gì gọi là Ma?
Chưa từng có giây phút nào khiến bọn họ cảm thấy có một câu nói đinh tai nhức óc như thế.
Không có cơ thể máu thịt, huyễn thuật cũng bị Triều Bằng Phi bóc trần, Bạch Nhạc lúc này chỉ là một bộ xương trắng, nhưng lạ thay, chính bộ xương trắng này, bấy giờ lại trông cao lớn và đồ sộ không gì sánh được.
Bạch Nhạc nhìn những Ma Tu trước mặt, lại nói:
- Ta biết, mấy ngàn năm qua các người không được người ta coi trọng. Đạo Môn thì vẫn luôn xưng Đạo Ma không cùng tồn tại, trong lòng các người đều có oán khí, hận muốn giết sạch người của Đạo Lăng Thiên Tông.
- Nhưng các người mở mắt ra mà nhìn thử, nhìn những người ngay cả chết cũng không được yên bình mà bị luyện thành Ma Thi này đi! Kết quả các người muốn là như vậy sao?
Bạch Nhạc chỉ vào Triều Bằng Phi và đám người Hắc Ám Thiên, trong mắt lộ ra vẻ ác liệt.
- Nhìn bọn chúng đi, bọn chúng vì quyền lợi không từ thủ đoạn, thậm chí không tiếc luyện bản thân thành Ma Thi, người không ra người, quỷ không ra quỷ, các người muốn thông đồng làm bậy với bọn chúng rồi biến thành loại người như thế này à? Ta không tin.
- Năm năm trước, sư tôn ta một mình lên Đạo Lăng Sơn, lấy mạng sống ra đánh đổi để phá vỡ thần thoại Đạo Lăng bất bại, muốn kết thúc cái thời kỳ Đạo Lăng Thiên Hạ này, nhưng ta không tin thứ ông muốn lại là kết quả như vậy. Ta cũng không tin ông sẽ thông đồng làm bậy với loại súc sinh không bằng này.
- Ma, không nên là như thế này.
- Ta mặc kệ trước đây Ma là thế nào, nhưng bắt đầu từ ta, bắt đầu từ giây phút này, Ma, nên sống ra phong thái của bản thân.
- Đại Càn vương triều xưa nay không phân Đạo Ma. Trong Thanh Châu ta càng bao dung tất cả, từ trước tới giờ không kì thị bất cứ Ma Tu nào. Thậm chí cả Bạch Nhạc ta, thân là đệ tử của Thông Thiên Ma Quân, nhưng ta cũng xuất thân từ Đạo môn, xuất thân từ Linh Tê Kiếm Tông.
- Có người nói đây là một thời đại kết thúc, mới thời đại mới bắt đầu. Hôm nay, ta lấy thân phận Ma Tu, đứng ở đây trợ giúp Đạo Lăng Thiên Tông, không phải vì Đạo Môn, cũng không phải vì nữ nhân của ta, mà là vì nói cho thế nhân biết: Ma, không nên là như thế.
- Nếu ta bỏ mạng, cũng xin các người nhớ kĩ rằng – Ma, nên là thế nào!
Một bước đạp trời, trong tích tắc, Tinh Hải sôi trào.
Bạch Nhạc một tay cầm kiếm, kiếm ý kinh khủng xông thẳng lên trời, hiển lộ một sự oanh liệt khác trong ánh chiều hôm nay.
- Đến chiến!
Hai chữ đơn giản lại hiện ra một sự hào hùng xé rách cả đất trời, lộ ra một sự kiệt ngạo duy ngã độc tôn.
Trong nắng chiều, bóng dáng kiệt ngạo khó thuần, tùy ý liều lĩnh, thờ ơ với sống chết kia mới là bộ dạng vốn có của Ma.
- Đến chiến!
Khi Bạch Nhạc lần nữa cầm kiếm giết về phía Chung Ly, hai chữ này bỗng khiến cả Đạo Lăng Sơn đều sôi trào.
Dù là Thanh Vân Kỵ hay đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông, thậm chí cả những Ma Tu kia, dường như đều hoàn toàn bừng bừng khí thế.
Cũng không biết là ai dẫn đầu, những Ma Tu vốn giúp Hắc Ám Thiên tập sát đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông lúc này lại bỗng trở giáo, rồi xông vào giết đám Ma Thi và những người của Hắc Ám Thiên.
Bạch Nhạc phác họa ra bộ dạng vốn nên thuộc về Ma Tu cho bọn họ, để cảm xúc mọi người bọn họ đều dâng trào, vẻ như Ma vốn nên là như thế.
Hắc Ám Thiên vốn chiếm hết ưu thế, trong chớp mắt bỗng hoàn toàn rơi vào hoàn cảnh xấu.
Chỉ là giờ phút này, những lão tổ Tinh Hải Cảnh của Ma Đạo vẫn còn hơi do dự.