So với những Ma Tu bình thường, tâm chí của bọn họ kiên định hơn, cũng khó bị người khác ảnh hưởng hơn. Dù mấy câu nói kia của Bạch Nhạc quả thật có tính kích động, nhưng bọn họ lại coi trọng hiện thực hơn nhiều.
Đừng thấy bây giờ bên kia có vẻ chiếm ưu thế về nhân số, nhưng đối với Hắc Ám Thiên, đây cũng không phải là vấn đề gì trí mạng cả. Chỉ cần hai vị có thực lực Hóa Hư là Chung Ly và Triều Bằng Phi không chết, thì bọn chúng vẫn nắm giữ ưu thế tuyệt đối như cũ.
Hơn nữa, chỉ cần trong lúc chiến đấu kịch liệt không ngừng có người chết đi, không phân địch ta, người đó đều sẽ hóa thành Ma Thi, trở thành lực lượng của Hắc Ám Thiên. Thậm chí ngay cả sức mạnh của những Ma Thi chết đi kia cũng sẽ bị Ma Thi khác cắn nuốt. Thanh ra cho dù đã đánh tới bây giờ, Hắc Ám Thiên vẫn nắm trong tay toàn bộ cục diện.
- Bạch Nhạc, ngươi không thắng được!
Trong mắt Chung Ly lộ ra sát khí điên cuồng, hắn ta hung hãn tấn công Bạch Nhạc, căn bản không quan tâm đến bất kỳ ai khác.
Trong mắt hắn ta, bây giờ uy hiếp lớn nhất trên Đạo Lăng Sơn này chính là Bạch Nhạc. Chỉ cần có thể giết chết Bạch Nhạc, cho dù hôm nay không thể hủy diệt Đạo Lăng Thiên Tông thì cũng đáng giá.
Huống chi, bây giờ đám Ma Tu kia trở giáo chẳng qua cũng là vì Bạch Nhạc kích động, một khi Bạch Nhạc bỏ mạng, nhiệt huyết của bọn họ sẽ nhanh chóng hạ xuống, đến lúc đó, liên minh yếu ớt mới thành hình kia tự nhiên sẽ không công mà phá.
Nói không khoa trương, bây giờ Bạch Nhạc chính là mấu chốt quan trọng nhất. Mà vấn đề cốt lõi là, lúc này hắn thật sự rất yếu ớt.
Không có Thông Thiên Ma Thể, chỉ bằng một bộ Bạch Cốt Hóa Thân yếu đuối như thế, nhược điểm bây giờ của Bạch Nhạc thật sự quá rõ ràng, cho dù là liều mạng chịu mấy kiếm của Bạch Nhạc, chỉ cần hắn ta có thể gần người là có thể mang đến cho Bạch Nhạc đả kích chí mạng.
Ầm.
Trong đòn tấn công chớp nhoáng, Chung Ly lần nữa ăn một kiếm của Bạch Nhạc, trước ngực bị chém ra một vết thương sâu có thể thấy xương, nhưng ngay lúc đó, hắn ta cũng đã đấm được một quyền vào Bạch Nhạc.
Âm thanh gãy xương lanh lảnh lại vang lên, cả người Bạch Nhạc ngã sập xuống, màu xanh ngọc trên phần xương trước ngực bị đánh nát, vết nứt chằng chịt giăng khắp nơi như sắp hoàn toàn vỡ nát.
Sức mạnh của Hóa Hư thật sự quá mạnh, Bạch Nhạc bây giờ căn bản không có chút hy vọng thắng nào.
Nói là đến chiến, nhưng trên thực tế, đối với Bạch Nhạc thì chiến đấu thế này chính là chịu chết.
- Cút ngay!
Mắt thấy Bạch Nhạc lại gặp nạn, Vân Mộng Chân đỏ cả vành mắt. Nàng cố gắng muốn xông tới hỗ trợ, chỉ là Triều Bằng Phi vẫn luôn kiềm chân nàng, dù nàng có lo lắng thế nào cũng căn bản không thể phá tan vòng vây của lão ta được.
Hơn nữa, bởi vì Bạch Nhạc đến đây nên Vân Mộng Chân vốn đã không thể duy trì trạng thái tuyệt tình tuyệt tính, đương nhiên trông càng không chịu nổi.
- Tên Ma con nhãi nhép này ở đâu ra, cút ngay cho lão phu!
Trên không đột nhiên truyền đến một tiếng gầm như sấm, gần như cùng lúc đó, trên bầu trời bỗng rơi xuống bảy đường ánh kiếm hoa mĩ, chúng dàn thành trận rồi ngăn trước người Bạch Nhạc.
Bắc Đẩu Kiếm Trận.
Bảy vị trưởng lão của Bắc Đẩu Tinh Cung liên thủ bày trận, lại thêm Bắc Đẩu lão tổ cầm đầu, nên cho dù đối mặt với một kích này của Chung Ly cũng vẫn có thể mạnh mẽ cản lại.
- Bạch phủ chủ, Bắc Đẩu Tinh Cung ta tới chậm.
Bắc Đẩu lão tổ đứng trước mặt Bạch Nhạc, cười to nói:
- Ở chân núi là lão phu đã nghe mấy câu Bạch phủ chủ vừa nói rồi, nói rất sảng khoái! Quy củ Đạo Ma không cùng tồn tại này đúng là nên sửa lại, nhưng cái ngữ như đám súc sinh Hắc Ám Thiên này thì chết chưa hết tội! Mặc dù chúng ta không ở Thanh Châu, nhưng chúng ta cũng nằm dưới sự trị vì của Đại Càn vương triều, sao có thể để Bạch phủ chủ một mình anh dũng chiến đấu?
- Ha ha, nói rất hay! Bạch phủ chủ, giáo chủ không có ở đây, Bạch Cốt Thần Giáo chúng ta chỉ nghe lệnh ngài. Ngài bảo chúng ta đánh đâu thì chúng ta đánh đó.
Ngay lúc này, người của Bạch Cốt Thần Giáo cũng chạy tới.
Bạch Nhạc ngẩng đầu, lúc này hắn mới phát hiện cao thủ Duyễn Châu cũng đã đến đây.
Giờ phút này, nhìn những con người này, trong lòng Bạch Nhạc lập tức trào dâng sự ấm áp.
Hắn vốn không phải lẻ loi một mình.
Có thể thực lực của những người Duyễn Châu này không tính là quá mạnh, nhưng chuyên những người này đến đây rõ là đã làm phấn chấn lòng người.
Ngay lúc này, giữa chân trời lại có ánh kiếm hoa mĩ hiện lên. Mấy trăm vị Kiếm Tu áo trắng đạp kiếm mà đến, nhẹ nhàng như tiên.
- Tam đại Thiên tông như thể tay chân, há có thể để Bạch phủ chủ giành mất danh tiếng? Bạch phủ chủ, với bộ dạng ngươi bây giờ, bản tọa thật sự không nói ra bốn chữ có khỏe hay không được rồi, ha ha ha ha ha ha!!!
Một giọng nói quen thuộc bất chợt vang lên trong tiếng cười sang sảng, cũng đánh dấu việc Tiên Du Kiếm Cung cuối cùng đã nhúng tay vào.
Bạch Nhạc từ dưới đất đứng dậy, ôm quyền đáp lễ:
- Đa tạ Khương tông chủ viện trợ!