Lúc trước Bạch Nhạc thuyết phục Tiên Du Kiếm Cung và Thái Cực Đạo, thậm chí còn đưa Tuyệt Tiên Kiếm qua làm lễ vật trả lại cho Tiên Du Kiếm Cung, những việc đấy giờ phút này rốt cuộc cũng phát huy hiệu quả.
Cùng lúc đó, Trương Côn cũng đáp xuống. Hắn khom người cúi đầu với Bạch Nhạc, trầm giọng nói:
- Ra mắt Bạch phủ chủ. Đa tạ ân trả kiếm của Bạch phủ chủ!
Mặc dù Tuyệt Tiêm Kiếm là do chưởng giáo Khương Phàm ban cho hắn, nhưng ân tình trả kiếm này hắn cũng phải trả.
- Lý tông chủ, chẳng lẽ Thái Cực Đạo của ngài vẫn chưa chịu lộ diện à?
Khương Phàm vừa nói, vừa ngước nhìn trời. Lời ông ta vừa dứt, trong không trung truyền tới một tiếng hừ lạnh, ngay sau đó, một đồ án thái cực bỗng xuất hiện, đệ tử của Thái Cực Đạo cũng từ trong đồ án thái cực đó bước ra. Lý Tường hừ lạnh một tiếng, lập tức nói:
- Bản tông đến là để cứu viện Đạo Lăng Thiên Tông, không có bất cứ liên quan gì tới vị Bạch phủ chủ này.
Lúc trước Bạch Nhạc gây chuyện tại Thái Cực Đạo, có thể nói đã khiến Thái Cực Đạo mất sạch thanh danh. Tên họ Bạch này còn đạp lên danh tiếng của Thái Cực Đạo để hình thành cái danh ‘đời không Hóa Hư, nhân gian vô địch’ của hắn. Dù đã đến tận bây giờ, ông ta cũng thấy khó mà nguôi được.
Lần này Lý Tường đến Đạo Lăng Thiên Tông, thực chất là để cứu viện Bạch Nhạc, chỉ là ông ta vẫn cứng miệng không chịu nhận thôi.
Đây mới thật sự là tám phương đến giúp.
Thực ra cả Thái Cực Đạo hay Tiên Du Kiếm Cung, thậm chí là đám người Bắc Đẩu lão tổ đều đã sớm đến Đạo Lăng Thiên Tông rồi, chỉ là bọn họ vẫn luôn không hiện thân. Nếu không phải Bạch Nhạc xuất hiện, một mình mạnh mẽ kéo đòn cân thắng lợi về phía Đạo Lăng Thiên Tông, bọn họ cũng sẽ không lộ diện.
Trong lòng Triều Bằng Phi và Chung Ly hơi nặng nề.
Theo việc Tiên Du Kiếm Cung và Thái Cực Đạo nhúng tay, dù là Triều Bằng Phi hay Chung Ly, đều rất rõ trong lòng rằng đại thế đã mất.
Dù thế nào, lần này chúng đã không thể hủy diệt Đạo Lăng Thiên Tông.
Quan trọng nhất là, Ma Đạo đã lục đục.
Đám đồng minh trước đó vất vả lắm mới kí kết được ở Mang Sơn bây giờ triệt để tan vỡ, theo thời gian trôi qua, tình cảnh của Hắc Ám Thiên sẽ càng lúc càng gian nan. Mà chỗ đáng sợ hơn nằm ở, ngay cả Bán Thần Lĩnh Vực của Hắc Ám Thiên cũng đã tan vỡ, bây giờ ngay cả đường lùi lại, chúng cũng không có.
Chỉ chớp mắt, tất cả người của Hắc Ám Thiên đã bị bao vây, ngoại trừ Chung Ly và Triều Bằng Phi, trên mặt những người khác bây giờ đều là vẻ khiếp hãi.
Chuyện này khác với lúc đã bàn mà.
Rõ ràng bọn họ cùng cao thủ Ma Đạo tới vây công Đạo Lăng Thiên Tông, chia cắt quyền lợi của Đạo Lăng Thiên Tông, sao bây giờ chỉ chớp mắt đã biến thành thế này rồi?
Bạch Nhạc.
Tất cả là tại tên này.
Tất cả biến hóa đều bắt đầu từ khi Bạch Nhạc xuất hiện, một mình hắn mạnh mẽ khiến cục diện tốt đẹp ban đầu hủy trong một sớm.
Nếu có thể, bọn họ quả thật hận không thể mỗi người một ngụm nuốt sống Bạch Nhạc.
Ngoại trừ bọn họ, bây giờ sắc mặt của Phan Thích Bân cũng tái xanh.
Xu thế tất yếu đã nói đâu rồi?
Ông ta vì mạng sống mà chờ Tôn Bân Cường cùng đứng ra, nỗ lực thuyết phục Vân Mộng Chân từ bỏ, để đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông đầu hàng.
Nhưng kết quả thì sao?
Nếu sớm biết thế, ông ta cứ phải nhảy ra phân cao thấp với Vân Mộng Chân làm gì?
Bây giờ rõ là cục diện thất bại của Hắc Ám Thiên đã định, như này, ông ta phải tự xử thế nào đây?
Dù trước đó có bịa ra lí do gì, một khi Đạo Lăng Thiên Tông bảo vệ được phần cơ nghiệp này thì đã ông ta chắc chắn sẽ bị vứt bỏ, trục xuất tông môn đã là kết quả tốt nhất.
Nhưng chuyện tới bây giờ rồi, dù Phan Thích Bân rời khỏi Đạo Lăng Sơn thì có thể làm gì đây?
Thiên hạ này to lớn, nào còn có chỗ dung thân cho ông ta nữa?
Nghĩ vậy, đôi mắt nhìn về Bạch Nhạc của Phan Thích Bân cũng ngập nỗi oán hận.
- Ha ha ha ha ha!
Đến tuyệt cảnh rồi, Phan Thích Bân bỗng phá lên cười như điên:
- Các ngươi đều tin hắn à?
Phan Thích Bân chỉ vào Bạch Nhạc, lớn tiếng quát:
- Nực cười, đường đường Tam đại Thiên tông lại để một truyền nhân của Thông Thiên Ma Quân như hắn lèo lái. Tam đại Thiên tông đã mất!
- Trong các ngươi có ai từng nghĩ tới chưa, một khi để hắn ta khôi phục tu vi, thiên hạ này sẽ là tình cảnh thế nào?
- Cái gì mà không phân Đạo Ma, lừa con nít à? Vân Mộng Chân có tư tình với hắn, Đại Càn vương triều bị hắn khống chế, Ma Đạo mặc hắn chấp chưởng. Chỉ cần để hắn khôi phục tu vi thì thiên hạ này nằm ngay trong lòng bàn tay hắn, Đạo Ma cái gì, Tam đại Thiên tông cái gì, ta khinh! Lúc đó, thiên hạ này chỉ có mình Bạch Nhạc hắn, duy ngã độc tôn!!!
Hai mắt Phan Thích Bân đỏ như máu, điên cuồng gào lên:
- Đây chính là kết quả mà các ngươi muốn à?
- Chuyện mà trước đây Diệp Huyền và Thông Thiên không làm được, rồi sẽ thực hiện được trong tay hắn. Cái gì mà Tam đại Thiên tông, cái gì mà bá chủ Ma Đạo, ở trước mặt hắn, các ngươi cũng phải phụ thuộc, sống như một con chó mà thôi. Đáng xấu hổ! Đáng xấu hổ!
- Phan Thích Bân!!!