Trong mắt Vân Mộng Chân lập tức lóe lên sát ý đáng sợ.
Trước đó khi Phan Thích Bân phản bội tông môn, nàng cũng chưa từng tức giận như thế.
Phan Thích Bân làm vậy là muốn đẩy Bạch Nhạc vào chỗ chết.
Nói xong, kiếm trong tay Vân Mộng Chân thoắt cái đã chém về phía Phan Thích Bân, nhắm thẳng vào đầu ông ta. Bởi vì nàng đã không còn dám để Phan Thích Bân nói thêm nữa.
- Vân Mộng Chân, ngươi nghĩ ta còn sợ chết à?
Trên mặt Phan Thích Bân lộ ra vẻ dữ tợn, ông ta căn bản không hề có ý muốn né tránh, chỉ điên cuồng gào lên:
- Tôn Bân Cường mắng không sai, ngươi chính là một con kĩ nữ! Ha ha ha ha! Ngươi cho rằng ngươi cứu Đạo Lăng Thiên Tông à? Không, là ngươi tự tay chôn vùi Đạo Lăng Thiên Tông. Đạo Lăng Thánh Nữ cái gì, ta khinh! Ngươi chính là một con kĩ nữ…
Phan Thích Bân mắng như phát rồ, nhưng còn chưa kịp mắng xong thì đã bị một kiếm chém đầu. Đầu lâu ông ta bắn lên tận trời, mà tiếng cười to như điên cuồng kia thậm chí còn chưa kết thúc.
Kiếm khí màu xanh lóe lên, dưới Côn Ngô Kiếm, Phan Thích Bân căn bản không phản kháng đã trực tiếp thần hồn tan nát.
Vân Mộng Chân phản ứng đã rất nhanh.
Chỉ là vẫn chậm.
Chỉ một chốc lát như thế, nhưng ánh mắt nhìn về phía Bạch Nhạc của mọi người đều đã thay đổi. Nỗi sợ hãi từ tận trong đáy lòng bấy giờ cuộn lên như rắn độc, cắn xé trái tim tất cả bọn họ.
Mặc dù không ai quan tâm Phan Thích Bân, nhưng những lời ông ta nói thật sự không thể nào biến thành sự thật sao?
Chỉ cần suy nghĩ một chút, khả năng đó bỗng chốc khiến người ta không rét mà run.
Trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn.
Chuyện mà lúc trước ngay cả Thông Thiên Ma Quân cũng không làm được, nếu cứ tiếp tục phát triển như thế thì thật sự sẽ có thể thực hiện được trong tay Bạch Nhạc.
Cẩn thận nghĩ lại, lúc trước sau khi Diệp Huyền đại sư chết, rõ ràng Đại Càn vương triều đã lập tân hoàng, nhưng sau đó thì sao? Sau đó là Bạch Nhạc một kiếm chém đầu vị tân hoàng mới lập, rồi cứng rắn ép tất cả mọi người lập tân quân khác.
Bây giờ, trên dưới Đại Càn vương triều, nào còn có người dám làm trái ý của Bạch Nhạc nữa. Giả sử như để hắn khôi phục lại, thậm chí tu vi tiến hơn một bước, vậy thiên hạ này chẳng phải sẽ giống với Đại Càn vương triều lúc đó hay sao?!
Dù là Ma Đạo hay Tam đại Thiên tông, còn có ai có thể ngăn cản Bạch Nhạc được?
Lời lẽ tru tâm.
Những lời trước khi chết của Phan Thích Bân mới là lời lẽ tru tâm thật sự.
Trước đó Bạch Nhạc càng biểu hiện xuất sắc thì bây giờ tất cả mọi người càng dè chừng Bạch Nhạc. Sự dè chừng này thậm chí đủ để thay đổi lập trường ban đầu của họ.
Mặc dù không ai mở miệng, nhưng giờ phút này ai cũng rõ ràng, cục diện đã hoàn toàn đổi khác.
Cảm nhận được ánh mắt của người khác, lúc này Bạch Nhạc đột nhiên nở nụ cười. Cười đến cực kì bi thương.
Trước đó không một ai tới cứu viện, Bạch Nhạc đối mặt với Chung Ly rất có thể sẽ chết trận, nhưng hắn cũng ngập tràn hào khí, chiến ý ngút trời, dù chết cũng không hối hận. Mà bây giờ rõ ràng thế thắng đã định, nhưng thứ hắn cảm nhận được cũng chỉ là sự bi thương khi qua cầu rút ván, được cá quên nơm.
Hóa ra, đây cũng là nhân tính.
- Ha ha ha ha, Bạch Nhạc, ngươi vắt óc tìm mưu kế đến giúp bọn họ, nhưng rồi kết quả thế nào?
Chung Ly nhìn Bạch Nhạc, hắn ta phá lên cười như điên, nhưng trong giọng nói lại ngập tràn vẻ đùa cợt:
- Trong mắt những người này, ngươi giống như một cái bô vậy. Chỉ khi cần thiết mới có thể mang ơn, một khi dùng xong rồi thì sẽ không do dự vứt bỏ, thứ ngươi có được sẽ chỉ là sự ghét bỏ của tất cả bọn chúng, ha ha ha ha ha! Ngươi đã dùng hết toàn bộ sức lực rồi, nhưng kết cục thậm chí còn không bằng ta. Bạch Nhạc, bây giờ thì ngươi còn có thể nói lý lẽ suông với ta nữa không? Ta khinh!
- Sát nhân tru tâm, ha ha! Ngươi lấy lời tru tâm hủy diệt Hắc Ám Thiên của ta, bây giờ ngươi cũng sắp phải chết dưới lời tru tâm ấy, đây chính là nhân quả, ha ha ha ha!!!
- Báo ứng, đây là báo ứng.
- Bạch Nhạc, ta tới tiễn ngươi lên đường. Trên đường hoàng tuyền, ngươi lên đường bình an.
Chung Ly vừa cười ha hả, vừa bước lên, lại tung một quyền đánh về phía Bạch Nhạc.
Dù lúc này hắn ta đã sớm bị bao vây, nhưng vào giây phút này lại không một ai đứng ra ngăn cản.
Dưới ánh le lói của chiều tà, mặt đất như nhuộm màu máu thê lương.
Tô Nhan và Thanh Vân Kỳ không khỏi thất thanh la lên:
- Đại nhân!!!
- Công tử!!!
So với những người khác, chỉ có những Thanh Vân Kỳ này mới thật lòng trung thành với Bạch Nhạc. Cho dù người khác có nói gì thì cũng không thể ảnh hưởng đến tâm trí của bọn họ.
Chỉ là... nếu so với những hạng như Chung Ly, Triều Bằng Phi... thực lực của Thanh Vân Kỵ thực sự quá tầm thường. Đừng nói tới việc cứu Bạch Nhạc, kể cả tư cách nhúng tay vào bọn họ cũng không có.
- Gràoo!!!
Tiểu Bạch Long gầm lên một tiếng, sau đó lần nữa bay tới bên cạnh Bạch Nhạc như một tia chóp.
Cho dù tất cả mọi người trên thế gian này đều phản bội Bạch Nhạc, thì nó vẫn không rời không bỏ hắn.