Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1645 - Chương 1645: Bạch Nhạc Ở Đây, Ai Dám Tới Chiến?

Chương 1645: Bạch Nhạc ở đây, ai dám tới chiến? Chương 1645: Bạch Nhạc ở đây, ai dám tới chiến?

Đáng tiếc, Tiểu Bạch Long vẫn không thể ngăn chặn được đòn tấn công của Chung Ly, nháy mắt nó lại bị đánh văng ra ngoài. Chỉ là, đòn tấn công đó của Tiểu Bạch Long vẫn giúp Bạch Nhạc tranh thủ được chút thời gian.

Keeng...

Một tiếng kiếm reo vang lên, Vân Mộng Chân tay cầm Côn Ngô Kiếm lần nữa ra tay. Lòng nàng vừa lo vừa gấp, nên thậm chí còn không để tâm tới công kích của Triệu Bằng Phi. Sau lưng nàng cứng rắn chịu một chưởng của lão, bấy giờ mới có thể miễn cưỡng mượn xung lực bay ra ngoài, cản lại một đòn này của Chung Ly.

Chỉ là trước đó Vân Mộng Chân đã chịu một chưởng của Triều Bằng Phi, bây giờ lại vội vã chặn lại một đòn của Chung Ly, cho dù là người có thực lực như nàng cũng căn bản không chịu nổi. Nàng phun ra một búng máu, cả người ngã vào người Bạch Nhạc.

- Vân Mộng Chân!!!

Bạch Nhạc lo lắng gọi tên nàng. Hắn vươn tay ôm lấy Vân Mộng Chân, bàn tay cũng không khỏi run rẩy.

Thấy cảnh này, trong lòng Bắc Đấu Lão Tổ và những người từng có giao du với Bạch Nhạc đều không khỏi hơi chấn động.

Nói thực lòng, tới tình trạng này mà bọn họ lại từ chối ra tay cứu giúp, trong lòng quả thực có vài phần áy náy.

Chỉ là... cảm giác áy náy này nói cho cùng vẫn không qua nổi quyền lợi.

Đây cũng không phải chỉ có nỗi khiếp sợ với tương lai của Bạch Nhạc như lời Phan Thích Bân nói, mà quan trọng hơn là: Để Bạch Nhạc chết đã thành sự ăn ý ngầm của tất cả mọi người. Nếu có kẻ trong số họ dám ra tay đánh vỡ sự ăn ý ngầm này, vậy thứ đang chờ đợi họ rất có thể là sự tấn công của số đông, là kết cục cùng bỏ mạng với Bạch Nhạc.

Đây là kết quả mà ai cũng không thể chấp nhận.

Ầm...

Thư sinh đột ngột bước lên, xuất hiện ngay trước mặt Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân. Giờ phút này, trong mắt hắn tràn đầy lạnh lẽo:

- Thế đạo hiểm ác, lòng người khó lường. Bây giờ, mọi người ở đây đã diễn giải tám chữ này một cách cực kỳ sinh động!

Suy nghĩ của thư sinh bây giờ còn đơn giản hơn so với những người còn lại.

Nếu luận giao tình, thư sinh tuy có tán thưởng, cũng đồng ý giúp đỡ Bạch Nhạc, nhưng quả thực không đến mức không tiếc cả sống chết. Bởi trên đời này, ngoại trừ Diệp Huyền đại sư đã tạ thế kia ra, không ai có thể khiến hắn làm như thế được.

Nhưng bây giờ, nếu hắn không đứng ra, cục tức trong lòng này sẽ khó mà xả ra được.

Tất cả mọi thứ mà Bạch Nhạc đã làm, hắn đều tận mắt nhìn thấy, nên thư sinh còn hiểu rõ Bạch Nhạc đã vì thế mà trả giá đắt bao nhiêu.

Nếu ngay cả hắn cũng không chịu đứng ra, mà cứ thế nhìn bậc anh hùng như Bạch Nhạc bỏ mình, trong lòng thư sinh cũng rất khó tha thứ cho bản thân.

Chết thì chết.

Đấy cũng là chủ định ban đầu của hắn.

Sau khi Diệp Huyền đại sư qua đời, thư sinh hắn vốn đã coi thường sinh tử, giờ đây cũng chỉ muốn hành động theo chủ định của mình .

- Nói không sai, chúng ta đã đi theo chủ nhân cả đời. Bây giờ chủ nhân không còn nữa, mấy lão già chúng ta cũng nên chết lâu rồi. Muốn chết, hôm nay chúng ta cùng chết là được!

Mấy người nhóm Thiết Tượng bật cười lớn rồi cũng bay ra.

Ngư Tiều Canh Độc.

Họ là bốn đệ tử, cũng là bốn trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Diệp Huyền đại sư ngày trước. Bây giờ đây, họ cũng cùng có một sự lựa chọn giống nhau.

Giờ phút này, trái tim vốn đã lạnh lẽo của Bạch Nhạc rốt cuộc cũng có mấy phần ấm áp.

Thời điểm như bây giờ, dù chỉ là một sự ủng hộ nhỏ nhoi, cũng khiến hắn ghi lòng tạc dạ.

Luôn sẽ có người nhớ.

Bạch Nhạc thở phào nhẹ nhõm. Trên mặt hắn lại lần nữa hiện lên ý cười, dù cho nụ cười này bây giờ vốn không ai nhìn thấy được. Đoạn, hắn hơi ôm quyền, cúi người vái:

- Đa tạ tiền bối!

Thư sinh nhìn Bạch Nhạc, nói:

- Cần gì khách khí thế? Ngươi là người thừa kế mà chủ nhân lựa chọn. Mấy ngày nay, mọi việc ngươi làm chúng ta đều thấy cả. Ngươi không phụ sự ỳ vọng của chủ nhân. Không chỉ chúng ta, mà cả thiên hạ này đều vì ngươi mà lấy làm vinh hạnh.

Bạch Nhạc lại khom người, nhưng lần này hắn không nói lời lẽ khách sáo nào nữa, cũng không nói mấy câu nhắc thư sinh hãy rời đi.

Đã đến nước này, mọi thứ sớm đã không còn ý nghĩa. Sống chết chỉ là mây khói mà thôi.

Có thể làm được đến mức này, cũng có thể chết cùng Vân Mộng Chân, há còn cái gì mà tiếc nuối nữa?

Bạch Nhạc bèn nắm tay Vân Mộng Chân, khẽ nói:

- Vân Mộng Chân, lần trước chúng ta liên thủ là lúc trong Thượng Cổ Cấm Địa, bây giờ trên Đạo Lăng Sơn này, chúng ta hãy liên thủ lần nữa. Cho dù có chết, chúng ta cũng phải để thế gian này nhìn thấy, chúng ta có phong thái đến bực nào!

Vân Mộng thực nhìn Bạch Nhạc, không cầm được nước mắt:

- Được!

Không nói lời tình ý đẩy đưa, chỉ một chữ này đã là lời hẹn thề bầu bạn sống chết.

- Gràoo!!!

Cùng lúc đó, Tiểu Bạch Long cũng gầm lên, biểu thị sự tồn tại của nó.

- Ha ha ha, được! Tiểu Bạch, cả ngươi nữa. Chúng ta cùng liên thủ đánh một trận!

Bạch Nhạc bật cười sảng khoái. Tất cả mây mù u ám dường như đều bị thổi bay, Bạch Nhạc của giờ phút này lại lần nữa lộ ra vẻ hào hùng lẫm liệt. Một tay hắn cầm kiếm, dùng khí thế bễ nghễ thiên hạ mà lạnh lùng nhìn tất cả mọi người:

- Trước đây, ta vẫn không hiểu vì sao sư tôn thà một mình lên Đạo Lăng Sơn cũng không thèm đứng cùng phe với các ngươi. Bây giờ cuối cùng ta đã hiểu...

Bình Luận (0)
Comment