Trong mắt hắn lộ ra vẻ khinh miệt, lại tiếp:
- Cái ngữ bè lũ xu nịnh như các ngươi, không có tư cách kề vai cùng ông ấy.
Câu này đã mắng chung hết đám người Ma Đạo. Sắc mặt ai nấy đều có phần khó coi, nhưng đối mặt với Bạch Nhạc thế này, liệu ai có thể nói được một câu phản bác?
Ánh mắt Bạch Nhạc lại nhìn về phía Chung Ly, hắn cười lạnh:
- Còn ngươi, Chung Ly! Những người khác, ta không dám nói, nhưng còn ngươi, hôm nay ta chắc chắn sẽ giết ngươi!
Cho dù thực lực của hắn không bằng Chung Ly, cho dù bây giờ hắn chỉ còn lại thân thể xương trắng, nhưng lúc này, sự tự tin thể hiện ra của Bạch Nhạc vẫn khiến cho bất kỳ ai cũng phải rung động.
Phía dưới Hóa Hư, nhân gian vô địch.
Tám chữ này không chỉ nói về sức mạnh, mà còn là một loại kiên quyết, một kiểu khí phách không ai khác ngoài ta.
Bạch Nhạc lúc này, không khỏi khiến tất cả mọi người sực nhớ lại vị Thông Thiên Ma Quân kia.
Cho dù đối mặt với cái chết cũng có thể ung dung chết đi mà uy nhiếp thiên hạ.
Năm năm trước, trên Đạo Lăng Sơn này, Thông Thiên Ma Quân đã làm được điều đó.
Hôm nay, Bạch Nhạc cũng đã làm được.
Chỉ riêng phần khí độ này, đã xứng là có một không hai.
Rõ ràng chỉ có vài người như thế, nhưng vào lúc này, dường như toàn bộ giới tu hành đều bị giẫm dưới chân.
Bạch Nhạc hơi nhếch mũi kiếm lên, ngạo nghễ quát:
- Bạch Nhạc ở đây, ai dám tới chiến?
Cái ngữ bè lũ xu nịnh.
Đây là lời Bạch Nhạc mắng đám người Ma Tu, nhưng thực chất, người của Tam đại Thiên tông cũng không tự chủ đặt mình vào.
Ai dám tới chiến?
Lời của Bạch Nnạc như một cái tát, đã tát thật mạnh vào mặt bọn họ.
Từ tận đáy lòng, dù họ kiêng dè Bạch Nhạc, nhưng bây giờ… ai mà dám đứng ra ứng chiến chứ?!
Họ muốn giết hắn, nhưng cũng chỉ dám dùng thủ đoạn mượn đao giết người, giờ bị mắng là cái ngữ xu nịnh, ai mà chịu nổi?
Khương Phàm nhìn Bạch Nhạc, trầm giọng nói:
- Bạch Nhạc, những gì ngươi làm chúng ta đều nhớ rõ, nhưng thân phận của ngươi đã khiến lập trường của chúng ta bất đồng.
Lấy tư cách là chưởng giáo chân nhân của Tiên Du Kiếm Cung, lời của Khương Phàm rất có trọng lượng, cũng khiến mọi người lần nữa bình tĩnh lại.
Đạo Ma bất lưỡng lập, đấy là truyền thống ngàn năm, không phải một câu muốn thay đổi, thì có thể đổi.
Muốn thay đổi cục diện này cần một thời gian rất dài. Ít nhất, hôm nay Bạch Nhạc không có thực lực nghiền ép hết tất cả. Với thân phận của Khương Phàm, ông ta nói ra những lời này cũng không ngoa.
Tiên Du Kiếm Cung và Thái Cực Đạo đến để hỗ trợ Đạo Lăng Thiên Tông, mặc dù Bạch Nhạc đóng vai trò quyết định, nhưng cuối cùng, họ đến là để cứu Đạo Lăng Thiên Tông, chứ không phải cứu Bạch Nhạc.
Từ góc độ lập trường mà nói, bọn họ không ra tay đối phó với Bạch Nhạc đã là hết tình hết nghĩa rồi.
Triều Bằng Phi cau mà. Thấy Bạch Nhạc chiếm hết khí thế, lão ta lại lên tiếng:
- Không cần người khác ra tay à? Kế hoạch của bản tông đều bị hủy dưới tay ngươi. Bạch Nhạc, đây là thù riêng của chúng ta, hôm nay hãy để thiên hạ chứng kiến… sinh tử không oán!
Tuy Triều Bằng Phi hận không thể để Bạch Nhạc cùng Tam đại Thiên tông, thậm chí là những người có mặt ở đây lao vào chém giết bừa bãi, nhưng lão ta cũng biết rất rõ, trong hoàn cảnh hôm nay, cho dù người khác muốn giết Bạch Nhạc cỡ nào thì họ cũng sẽ không dễ gì mà ra tay. Nên nếu muốn diệt trừ Bạch Nhạc, phe lão ta chỉ có thể dựa vào chính mình.
Thành thật mà nói, trong tình huống này bọn họ hẳn nên quay đầu bỏ chạy, đấy mới là lựa chọn tốt nhất. Nhưng cơ hội giết Bạch Nhạc này lại quá khó có được rồi.
Không trải qua việc ở Hắc Ám Thiên sẽ không hiểu tên Bạch Nhạc này có tiềm lực đáng sợ tới cỡ nào, dù đã đến hôm nay, nhưng khi nhớ lại những gì đã xảy ra ở đó, trong lòng lão ta vẫn còn phát run.
Phải nói những lời này của Triệu Bằng Phi đã nói hộ lòng mọi người. Họ muốn Bạch Nhạc chết, cũng muốn Hắc Ám Thiên bị diệt.
Nếu bọn họ có thể tận dụng cơ hội này, để Bạch Nhạc và Hắc Ám Thiên đánh nhau đến lưỡng bại câu thương. Được vậy, cho dù ai thắng ai thua, đối với họ đều là kết quả tốt.
- Ồn ào!
Bạch Nhạc hừ lạnh một tiếng, cũng hoàn toàn không có ý lôi thôi với Triều Bằng Phi. Hắn một bước đạp không, tay cầm kiếm chém tới Chung Ly.
Chỉ có đánh mà thôi. Lúc này lời nói đã trở nên thừa thãi, chỉ có tử chiến.
- Giết!
Triệu Bằng Phi hét lớn một tiếng, lão ta và cao thủ Hắc Ám Thiên cũng đồng thời tiến lên. Một trận chém giết điên cuồng đã bắt đầu.
Lúc trước, cao thủ của Hắc Ám Thiên đã tử thương không ít, nhưng chúng vẫn có lợi thế tuyệt đối về mặt quân số. Bấy giờ kẻ ra tay đều là cao thủ Tinh Hải Cảnh, bọn chúng chỉ có một mục đích duy nhất là ngăn cản người khác giúp đỡ Bạch Nhạc.
Thực ra, Bạch Nhạc không mong đợi có ai giúp đỡ mình. Đây là cục diện phải chết do đối phương bày ra, mọi người đều bị ép vào tuyệt cảnh. Lúc này nếu còn dựa vào người khác, thà cứ nhận thua rồi lãnh cái chết cho rồi.
- Thôn Thiên.
Tinh Hải sôi sục, ma khí ngập trời. Bạch Nhạc đã có kinh nghiệm thua thiệt khi đánh nhau với Chung Ly, giờ đây xuất chiêu, tự nhiên cũng thay đổi cách thức chiến đấu.