Mặc cho bọn hắn có nhiều người ở đây, mở mắt trừng trừng nhìn qua, cũng không có cách nào giúp đỡ Bạch Nhạc nửa điểm.
Nhưng mà, trong nháy mắt năm ngón tay như hắc ám chi mâu gần chạm tới Bạch Nhạc, không gian chợt vặn vẹo, trong tích tắc, một đóa bạch cốt hoa chợt nở rộ bên người Bạch Nhạc!
Dường như trong nháy mắt không gian bị xé nứt, lực lượng kinh khủng kia của Triều Bằng Phi đều thuận thế rơi vào hư không.
Bạch cốt vi hoa, vào đêm nở rộ!
Trong một mảnh bóng tối này, đóa bạch cốt hoa kia có vẻ vô cùng chói mắt.
Cùng lúc đó, một đạo thân ảnh chợt bước ra từ hư không, rơi vào phía trên đóa bạch cốt hoa!
- Bạch Cốt phu nhân!
Trong mắt Triều Bằng Phi chợt hiện lên một đạo hàn mang, lạnh lùng mở miệng nói.
Hóa Hư!
Có thể ở dưới tình huống này, ngăn cản công kích của hắn, cũng chỉ có cường giả Hóa Hư!
Huống chi, đóa bạch cốt hoa nở rộ kia, cũng đã đủ để chứng minh thân phận đối phương.
Trên đời này, chỉ có Bạch Cốt phu nhân mới có thể tinh chuẩn xé rách hư không, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Bạch Nhạc như vậy.
- Ngươi muốn giết người, là sự tình của ngươi, không có quan hệ gì với ta, nhưng ngươi muốn giết Bạch Nhạc... Vậy đã hỏi qua Bạch Cốt Kiếm trong tay ta chưa?
Trong mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo, Bạch Cốt phu nhân lạnh lùng mở miệng nói.
Mặc dù đã nói thanh toán xong, nhưng trên thực tế, làm sao nàng có thể thật sự yên tâm về Bạch Nhạc.
Lúc Bạch Nhạc rời đi, Bạch Cốt phu nhân đã lưu lại bạch cốt ấn ký trên người Bạch Nhạc, một khi Bạch Nhạc thật sự gặp phải nguy hiểm đủ để mất mạng, ấn ký sẽ tự động phát động, hóa thành bạch cốt hoa cứu Bạch Nhạc.
Phải biết rằng, bản thân bộ Bạch Cốt Hóa Thân bây giờ của Bạch Nhạc, cũng là nàng dùng bản mạng chi hỏa giúp đỡ hắn cô đọng qua một lần, muốn động tay động chân một chút ở phía trên, quả thực không thể dễ dàng hơn.
- Bạch...
Bạch Nhạc há hốc mồm, giờ khắc này trong miệng tràn đầy đắng chát, nhưng cũng tràn đầy cảm động.
Chỉ là hiện tại Bạch Cốt phu nhân không muốn nhìn hắn.
- Câm miệng!
“...”
Đã bao lâu Bạch Nhạc không bị người quát lớn như thế, ngay cả lời nói cũng không thể ra khỏi miệng, đã bị cắt đứt, hắn không khỏi cảm thấy có chút khó xử, nên không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng im lặng không nói.
- Bạch Cốt phu nhân, ngươi căn bản còn chưa triệt để khống chế Thần Chi Bản Nguyên, lúc này lại động thủ với ta... Ngươi không sợ, mãi mãi không có cơ hội bước vào Bán Thần Chi Cảnh sao?
Trong mắt Triều Bằng Phi lộ ra một tia tức giận, trầm giọng uy hiếp nói.
Câu nói này vừa ra, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi trở nên căng thẳng.
Mặc dù biết lúc này Bạch Cốt phu nhân chạy tới, tất nhiên sẽ có một chút ảnh hưởng, thế nhưng không nghĩ rằng, sẽ nghiêm trọng đến mức độ này.
- Ta có thể bước vào Bán Thần Chi Cảnh hay không là sự tình của ta, nhưng nếu ngươi dám tiếp tục xuất thủ, ta cam đoan có thể cắt đường tiến giai của ngươi... ngươi cũng không thể hoàn toàn đạt được Thần Chi Bản Nguyên của Tử Linh Thần, mọi người kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không cần chê cười ai.
Bạch Cốt phu nhân cười lạnh một tiếng, mở miệng nói lần nữa.
Giống như Triều Bằng Phi nhìn rõ nàng, nàng cũng có thể liếc mắt nhìn thấu thực hư của Triều Bằng Phi.
Triều Bằng Phi hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Bạch Cốt phu nhân, yên lặng mấy hơi thở, rốt cuộc vẫn phải làm ra nhượng bộ:
- Ngươi có thể mang Bạch Nhạc đi, nhưng chỉ giới hạn một mình hắn!
Mặc dù rất muốn giết chết Bạch Nhạc, thế nhưng Triều Bằng Phi cũng rõ ràng, Bạch Cốt phu nhân quyết tâm muốn bảo vệ Bạch Nhạc, trừ phi hắn thật sự muốn lưỡng bại câu thương với Bạch Cốt phu nhân, bằng không nhất định phải làm ra nhượng bộ.
Mí mắt Bạch Cốt phu nhân hơi nhảy, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng vẫn đưa ra hai ngón tay:
- Hai người, ta muốn mang Vân Mộng Chân cùng rời đi!
Thật tâm mà nói, Bạch Cốt phu nhân hận không thể để Vân Mộng Chân sớm chết đi.
Thế nhưng mấy ngày nay, nàng cũng đã biết rõ tâm tính của Bạch Nhạc, nếu như không cứu Vân Mộng Chân, chỉ sợ Bạch Nhạc cũng tuyệt đối không chịu cùng đi với nàng.
Hai người!
Câu nói này vừa ra, tất cả mọi người không khỏi có chút sững sờ.
Chẳng những Triều Bằng Phi không ngờ, tất cả mọi người bao gồm cả Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân ở bên trong, cũng không nghĩ tới Bạch Cốt phu nhân sẽ đưa ra yêu cầu này.
Nhưng mà, sau vài giây trì trệ ngắn ngủi, trong lòng Bạch Nhạc dâng lên là một loại cảm động không nói nên lời.
Đương nhiên hắn biết rõ, vì sao Bạch Cốt phu nhân lại đưa ra loại yêu cầu này, nó không có bất cứ quan hệ gì với bản thân Vân Mộng Chân, mà chỉ vẻn vẹn là vì hắn mà thôi.
Bạch Nhạc có thể nghĩ đến, tự nhiên Vân Mộng Chân cũng có thể nghĩ đến.
Vân Mộng Chân nhìn Bạch Cốt phu nhân, cũng không khỏi có chút thất thần.
Thật tâm mà nói, vị Bạch Cốt phu nhân này cũng rất xuất sắc, dung nhan không thua nàng chút nào, còn có được thực lực Hóa Hư, thậm chí tình cảm của đối phương đối với Bạch Nhạc, cũng chưa chắc thua nàng.
Cho dù lấy tâm tính của Vân Mộng Chân, thì thời điểm đối mặt đối phương, trong lòng cũng không có cảm giác ưu việt gì.
Chỉ là, chuyện này cũng không có nghĩa là, Vân Mộng Chân sẽ tiếp thu kết quả này.