- Đợi một chút!
Không đợi Triều Bằng Phi đưa ra hồi đáp, Vân Mộng Chân đã giành trước một bước mở miệng nói.
- Cám ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta... Không thể đi.
Trong mắt Vân Mộng Chân lộ ra một tia bình tĩnh, nhưng vẫn trả lời chắc như đinh đóng cột.
Đi đến một bước này, Bạch Nhạc đã làm đến cực hạn, nhưng nàng thì chưa.
Cái thân phận Đạo Lăng Thánh Nữ này, nhìn như là quang mang vạn trượng, nhưng cũng giống như một tòa núi lớn.
Trước đó nhìn thấy Bạch Nhạc chỉ còn lại một bộ bạch cốt cũng phải kiên trì tới cứu nàng, nàng đã từng nhất thời kích động nói qua, cùng ở cùng đi với Bạch Nhạc, cái gì cũng mặc kệ.
Thế nhưng, cuối cùng cái kia chỉ là kích động nhất thời mà thôi, khi nàng tỉnh táo lại, sẽ không cách nào làm ra sự tình này.
Quan trọng nhất là, bây giờ có Bạch Cốt phu nhân ở đây, an toàn của Bạch Nhạc đã có thể đảm bảo.
- Vân Mộng Chân...
Bạch Nhạc vừa mới mở miệng, còn chưa nói chuyện, đã chợt cảm giác được một cỗ lực lượng trói buộc cường đại chợt đánh tới, một khắc sau, Tinh Hải đã bị phong bế!
Vân Mộng Chân!
Người có thể ở trong vô thanh vô tức, khiến Bạch Nhạc không có bất kỳ phòng bị nào, thậm chí không làm ra bất kỳ phản ứng nào, đã chế trụ được hắn, cũng chỉ có Vân Mộng Chân.
Vân Mộng Chân nhẹ nhàng ôm Bạch Nhạc, tròng mắt không nhịn được rơi lệ lần nữa.
- Bạch Nhạc, ngươi vì ta đã làm quá nhiều rồi, ta không thể ích kỷ như thế, để các ngươi cùng chết với ta ở chỗ này...
Dưới chân hơi điểm một cái, Vân Mộng Chân trực tiếp ôm Bạch Nhạc rơi vào bên người Bạch Cốt phu nhân, giao Bạch Nhạc cho Bạch Cốt phu nhân.
- Bạch Cốt phu nhân, xin hãy mang hắn rời đi... Còn lại là trách nhiệm của ta, không có quan hệ cùng các ngươi!
Vân Mộng Chân lau đi nước mắt ngẩng đầu lên, sắc mặt lại khôi phục dáng vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng trước đó.
Lần này xảy ra thực sự quá nhanh, cho nên không ai có thể phản ứng kịp.
Giờ khắc này, cho dù là Bạch Cốt phu nhân nhìn Vân Mộng Chân, cũng không khỏi có chút xuất thần.
Trước đó, nàng vẫn cho rằng, toàn là Bạch Nhạc trả giá vì Vân Mộng Chân, thế nhưng giờ khắc này, nàng mới rõ ràng ý thức được, tình yêu của Vân Mộng Chân đối với Bạch Nhạc, cũng không kém chút nào.
Bạch Nhạc đã bị Vân Mộng Chân chế trụ, thậm chí ngay cả lời cũng không nói được.
Giờ khắc này, nàng có thể đơn giản mang Bạch Nhạc rời đi, cho dù sau đó Bạch Nhạc tức giận như thế nào, cũng không trách được nàng.
Đối với nàng mà nói, cái này cũng là kết quả tốt nhất.
Vân Mộng Chân bỏ mạng ở Đạo Lăng Sơn, cũng chặt đứt tất cả liên hệ cùng Bạch Nhạc, chỉ có như vậy, tình cảm của nàng mới có chốn trở về.
Đối với nàng, đối Bạch Nhạc, dường như cái này cũng là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ là, bước này, nàng vẫn có chút không bước ra được.
- Bạch Cốt phu nhân, ngươi đã đạt được mục đích, hiện tại có thể rời đi.
Ánh mắt Triều Bằng Phi hơi lóe lên, mở miệng nói lần nữa.
- Vù vù!
Trong tích tắc, bạch cốt hoa dưới chân nở rộ, trên mặt Bạch Cốt phu nhân lộ ra một tia dứt khoát, bàn tay hơi giơ lên, Bạch Cốt Kiếm lộ ra một đạo hàn mang, trong nháy mắt, liền khóa kín khí cơ của Triều Bằng Phi!
- Ngươi muốn làm gì?
Đột nhiên Bạch Cốt phu nhân xuất thủ, nhất thời khiến cho Triều Bằng Phi giận tím mặt, lớn tiếng quát mắng.
- Không làm gì, ta đổi chủ ý rồi!
Chân mày Bạch Cốt phu nhân chợt vểnh lên, bình tĩnh mở miệng nói.
“...”
Giờ khắc này Triều Bằng Phi suýt chút nữa bị tức chết.
Nói đổi chủ ý liền đổi chủ ý, ngươi coi ta là cái gì chứ?
Oanh!
Trong tích tắc, mây đen trên bầu trời bốc lên, lộ ra một luồng sát khí khủng bố.
- Bạch Cốt phu nhân, ngươi đừng tưởng rằng ta thật sự sợ ngươi!
- Không có gì là sợ hay không, cũng chỉ là đánh một trận mà thôi!
Bạch Cốt phu nhân lạnh lùng nhìn Triều Bằng Phi, chậm rãi mở miệng nói.
- Vì sao?
Triều Bằng Phi nhìn chằm chằm Bạch Cốt phu nhân, phẫn nộ gầm lên:
- Rõ ràng ta đã bằng lòng để ngươi mang Bạch Nhạc rời đi, ngươi nhúng tay vào, không phải là vì hắn sao? Vì sao nhất định phải làm địch với ta? Lưỡng bại câu thương, đối với ngươi có chỗ tốt gì? !
- Ngươi vĩnh viễn cũng không hiểu.
Bạch Cốt phu nhân nhìn Triều Bằng Phi, bình tĩnh nói:
- Ngươi vĩnh viễn cũng không hiểu, yêu một người là cảm giác gì!
- Ta không có trách nhiệm gì, cũng không quan tâm ngươi biến cái thế gian này thành bộ dạng gì, thế nhưng... Ta hiểu được, nếu như hôm nay, ta cứ như vậy dẫn hắn đi, hắn sẽ vĩnh viễn không vui sướng! Nếu để Vân Mộng Chân chết ở chỗ này, sẽ trở thành tiếc nuối cả đời này của hắn!
- Vậy ta cũng vĩnh viễn không thắng được một người chết!
Trong mắt Bạch Cốt phu nhân lộ ra một thần thái khác, tiếp tục nói:
- Ta yêu hắn, cho nên, ta sẽ dốc hết toàn lực, giúp hắn làm được tất cả việc hắn muốn làm!
Bạch Cốt phu nhân ngăn Bạch Nhạc ở phía sau, cũng không có xuất thủ cởi cấm chế trên người Bạch Nhạc ra, là bởi vì, nàng không muốn để Bạch Nhạc làm ra loại lựa chọn khó khăn này.
Đây là nàng tự quyết định, cho dù là vì vậy chết ở chỗ này, cũng là nàng quyết định, không cần Bạch Nhạc tới gánh chịu phần hổ thẹn này.