- Là chỗ nào?
Vân Mộng Chân hỏi lần nữa.
- Không cần nỗ lực kéo dài thời gian, Vân Mộng Chân... Ta chỉ cho ngươi mười giây thời gian suy nghĩ, hoặc là theo ta đi! Hoặc là... Ta xuất thủ, giết Bạch Nhạc, thả tên Ma Thi Vương này ra!
Đầu ngón tay Dạ Nhận nhẹ nhàng búng trên đao phong như mực, chậm rãi mở miệng nói.
- Ngươi không sợ thả Ma Thi Vương ra, sinh linh sẽ vì vậy mà đồ thán sao?
Lần này không đợi Vân Mộng Chân mở miệng, đã có người ở xung quanh mắng lên.
- Chuyện này có quan hệ gì với ta chứ?
Dạ Nhận khinh miệt nhìn đối phương, lạnh lùng hỏi ngược lại.
“...”
- Chí ít ngươi cũng phải để ta biết, muốn đi chỗ nào chứ?
Trong mắt Vân Mộng Chân lộ ra vẻ ngưng trọng, mở miệng nói lần nữa.
- Còn ba giây cuối cùng!
Dạ Nhận căn bản không có ý tứ trả lời Vân Mộng Chân, nhàn nhạt mở miệng nói.
“...”
- Hai giây!
Trong nháy mắt, trên người Dạ Nhận bốc lên một đạo sát khí khủng bố.
Một đao này vận sức chờ phát động, dưới tình huống này, nếu đối phương liều lĩnh xuất thủ, Vân Mộng Chân tự nghĩ chưa chắc có thể ngăn trở, cái giá này quá cao!
- Ta đồng ý!
Chỗ đáng sợ nhất của Dạ Nhận, chính là hắn luôn tìm được thời cơ hoàn mỹ nhất xuất thủ.
Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp mặt Dạ Nhận, mỗi một lần hắn xuất thủ, đều sẽ mang đến uy hiếp trí mạng cho Vân Mộng Chân.
Trước đó xuất thủ, đều bởi vì Bạch Nhạc nhúng tay mà phá giải.
Nhưng lúc này đây, Dạ Nhận lại đặt mục tiêu ở trên người Bạch Nhạc.
Chọn một cái thời gian then chốt như vậy, Vân Mộng Chân căn bản không có cơ hội cự tuyệt.
Bất kể là vì cứu Bạch Nhạc, hay là vì ngăn cản Triều Bằng Phi tàn sát bừa bãi Đạo Lăng Thiên Tông, nàng đều phải bằng lòng.
Mặc dù, chuyện này sẽ đưa đẩy nàng tới một cái cực kỳ cảnh hiểm nguy.
- Lựa chọn thông minh!
Khóe miệng Dạ Nhận hiện lên vẻ tươi cười, thẳng thắn thu hồi đao trong tay.
- Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết, muốn đi đâu rồi chứ?
Sắc mặt Vân Mộng Chân hơi lạnh lẽo, hỏi lần nữa.
- Tới nơi, tự nhiên ngươi sẽ biết.
Dạ Nhận không có ý tứ trả lời Vân Mộng Chân, ngược lại, lật bàn tay một cái, bàn tay liền nhiều thêm một cái lệnh bài có khí tức âm lãnh, lệnh bài không biết là làm bằng vật liệu gì, thần hồn cũng không thể thấm vào.
Một khắc sau, không trung chợt bị xé rách ra một khe hở không gian.
Chân mày Vân Mộng Chân đột nhiên nhảy lên, lập tức rõ ràng, cái không gian liệt phùng này là do tấm lệnh bài kia xé rách, nối thẳng tới vị trí kia.
Không trách được Dạ Nhận cũng không sợ nàng đổi ý.
Vân Mộng Chân hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Bạch Nhạc lần cuối cùng, nhưng không có bất kỳ một câu nói dư thừa nào, trực tiếp bước vào bên trong không gian liệt phùng.
Dạ Nhận bật cười lớn, cũng quay đầu liếc nhìn Bạch Nhạc một cái, trong nháy mắt liền bước vào bên trong theo!
Hai người lập tức biến mất, khe hở không gian cũng chợt tiêu thất, dường như chưa từng xuất hiện!
- Oanh!
Gần như cùng lúc đó, một tiếng nổ thật lớn vang lên, Bạch Cốt phu nhân đánh ra một cái thủ ấn cuối cùng, Bạch Cốt Tế Đàn chợt thành hình!
Một khắc sau, tất cả khí tức của Triều Bằng Phi chợt bị cắt đứt!
- Bạch Nhạc!
Trong nháy mắt, Bạch Cốt phu nhân liền rơi vào bên người Bạch Nhạc, lo lắng nhìn về phía Bạch Nhạc.
Triều Bằng Phi bị phong ấn vào Bạch Cốt Tế Đàn, rốt cuộc Bạch Nhạc cũng tỉnh táo lại, chỉ là cả người đều có vẻ hơi mơ hồ, hiển nhiên, thần hồn cũng bị tổn thương rất nặng.
- Gào!
Gần như cùng lúc đó, bên trong Bạch Cốt Tế Đàn đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét điên cuồng!
Triều Bằng Phi thoát khỏi ảo cảnh, cũng đã tỉnh lại.
Chỉ là, lúc này hắn đã rơi vào bên trong Bạch Cốt Tế Đàn, tất cả đã quá trễ!
- Kết thúc!
Trong mắt Bạch Cốt phu nhân lộ ra một đạo hàn khí, ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, trong tích tắc, Bạch Cốt Tế Đàn liền lóa lên một ngọn bạch sắc hỏa diễm u lãnh!
Bạch Cốt Chân Hỏa!
Bạch Cốt phu nhân mượn Bạch Cốt Tế Đàn, lúc này mới thật sự điều động được Thần Chi Bản Nguyên, lấy bản mạng chi hỏa, mạnh mẽ luyện hóa thần hồn Triều Bằng Phi!
Trong nháy mắt, bên trong Bạch Cốt Tế Đàn liền truyền đến tiếng kêu rên tuyệt vọng và tiếng chửi rủa của Triều Bằng Phi.
Chỉ là tiếng kêu rên và tiếng chửi rủa này cũng càng ngày càng yếu, tối đa không tới trăm hơi thở thời gian, đã triệt để tiêu tán!
Cho đến giờ phút này, vị Ma Thi Vương kiêu căng ngập trời kia, mới chính thức vẫn lạc!
Một điểm hắc mang lóe lên từ bên trong!
Bạch Cốt phu nhân không có chút do dự nào, bàn tay đột nhiên nhấc lên, một điểm hắc mang kia chợt bay về phía Bạch Nhạc, dung nhập vào bên trong hồn thể của hắn!
- Bạch... Ngươi làm cái gì vậy?
Vốn muốn hô Bạch Cốt phu nhân, chỉ là trong nháy mắt mở miệng, Bạch Nhạc liền ý thức được không đúng, nên cười khổ một tiếng, nhẹ giọng mở miệng nói.
Trên thực tế điểm hắc mang này chính là Thần Chi Bản Nguyên trong cơ thể Triều Bằng Phi!
Đối với Bạch Cốt phu nhân mà nói, những Thần Chi Bản Nguyên này trân quý không gì sánh được, không thể nghi ngờ đủ để khiến tu vi nàng tiến thêm một bước, thậm chí đủ để nàng trực tiếp tiến vào Bán Thần Chi Cảnh.
Chỉ là dưới tình huống này, nàng ngay cả con mắt cũng không nháy, trực tiếp tặng cho Bạch Nhạc.