Bạch Nhạc không ngờ, Bạch Thành thà chết cũng không chịu thổ lộ chân tướng, không ngờ vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, lại dễ dàng nói ra như vậy.
Thậm chí khiến hắn không kịp hỏi một câu vì sao.
- Tiểu Nhạc.
Cho tới giờ phút này, Bạch Thanh Nhã có phản ứng, run giọng mở miệng nói.
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc tung người nhảy lên, lại về tới trong Lâm Phong Tiểu Trúc, vươn tay ra ôm lấy Bạch Thanh Nhã,
- Không sao, Thanh Nhã tỷ, chúng ta không thể ở Bạch phủ được nữa, giờ ta dẫn ngươi rời khỏi.
Lời nói trước khi chết của Bạch Thành, Bạch Nhạc vẫn nhớ rõ.
Huyết Ảnh Ma Tông là gì thì có lẽ hắn không rõ, nhưng cường giả Tinh Cung cảnh có nghĩa là gì, hắn lại không thể không rõ.
Đó là cảnh giới tương tự với Vân Mộng Chân, Dạ Nhận, không phải hắn hiện giờ có khả năng chống lại.
Dưới loại tình huống này, nếu còn dám lưu lại, vậy không phải là trả thù, mà là tìm chết.
- Được.
Đối với yêu cầu của Bạch Nhạc, Bạch Thanh Nhã chưa bao giờ cự tuyệt, cho dù hiện giờ Bạch Nhạc đã khiến nàng ta cảm thấy có chút xa lạ, nhưng đó vẫn là đệ đệ của nàng ta, là thân nhân duy nhất của nàng ta.
...
Ầm!
Toàn bộ Lâm Phong Tiểu Trúc dưới một chưởng, đột nhiên nứt vỡ, trong mắt Phá Nam Phi lộ ra một tia sát ý khủng bố, trên toàn bộ hồ nước, đột nhiên hiện ra một trận sóng triều khủng bố, lan ra toàn bộ Thính Hương Thủy Tạ.
Cách đó không xa, trong mắt Bạch Thương Hải lại lộ ra một tia cừu hận thấu xương.
Hai đứa con trai, trong vòng một ngày, hai đứa con trai của hắn đồng thời bị giết, đây là muốn khiến hắn tuyệt hậu.
- Bạch Nhạc!
Từ trong miệng thốt ra cái tên này, loại hận ý này quả thực là dùng hết nước hồ cũng không rửa sạch được.
- Tra cho ta, cho ngươi nửa tháng, lật tung toàn bộ phủ Thanh Châu, cũng phải tìm ra Bạch Nhạc này cho ta.
Tay áo phất một cái, Phá Nam Phi đột nhiên bay lên trời, trực tiếp biến mất vô tung vô ảnh.
Bất kể là cái chết của Bạch Thành hay là Bạch Vinh, kỳ thật hắn đều không bận tâm.
Cho dù Bạch Thành là đệ tử của hắn, hơn nữa còn được tính là tư chất không tồi, môn hạ đệ tử của hắn có hơn mười người, chết một Bạch Thành, căn bản không tính là gì.
Thực sự khiến hắn phẫn nộ là, cái chết của Bạch Thành, tất nhiên đã tiết lộ thân phận Ma tu, thậm chí rất có khả năng ngay cả tin tức của hắn cũng đã bị tiết lộ.
Huyết Ảnh Ma Tông ẩn núp nhiều năm ở phủ Thanh Châu, hiện giờ vất vả lắm mới bởi vì trận đánh ở Đạo Lăng Sơn, có một chút cơ hội một lần nữa hiện thế, nếu bởi vậy mà bị phát hiện trước, quấy rầy kế hoạch, tông môn trừng phạt, cho dù là hắn cũng không chịu nổi.
- Đuổi theo! Dẫn theo tiểu tiện nhân Bạch Thanh Nhã đó, hắn không trốn xa được đâu!
...
Phủ Thanh Châu.
Bạch Nhạc mang theo Bạch Thanh Nhã chạy ra khỏi Bạch phủ đã được ba ngày.
Nếu Bạch Nhạc chỉ có một mình, tất nhiên có thể dễ dàng ẩn thân, thậm chí là rời khỏi phủ Thanh Châu cũng không phải việc khó, nhưng mang theo Bạch Thanh Nhã lại là chuyện khác.
Người của Bạch phủ, có lẽ không nhận ra Bạch Nhạc hiện tại, nhưng nhận ra Bạch Thanh Nhã thì lại quá đơn giản.
Thanh Châu Bạch gia, không phải là trò đùa, Bạch Thương Hải ra lệnh, toàn bộ phủ Thanh Châu trực tiếp bị phong tỏa, ngay cả lực lượng quan phủ cũng bị điều động, bất kể ra vào, đều sẽ có người điều tra.
Bạch Thanh Nhã lại không có chút tu vi, căn bản không thể tránh khỏi sự đuổi giết của đối phương.
Bất đắc dĩ, Bạch Nhạc cũng chỉ có thể trước tiên dẫn theo Bạch Thanh Nhã trốn trong phủ Thanh Châu, hơn nữa khách sạn tửu lâu đều không dám ở, chỉ có thể thuê nhà dân không gây chú ý nhất, tạm thời ẩn thân.
- Tiểu Nhạc, không cần lo cho ta, tự ngươi trốn đi.
Theo thời gian trôi qua, Bạch Thanh Nhã cũng cảm nhận được nguy hiểm, cuối cùng không nhịn được mở miệng nói,
- Có thể gặp lại ngươi, tỷ tỷ đã thấy đủ rồi.
- Thanh Nhã tỷ, đừng nói nữa! Nếu đổi chỗ cho nhau, ngươi có bỏ lại ta không.
Lắc đầu, Bạch Nhạc nhìn Bạch Thanh Nhã, nghiêm túc hỏi ngược lại.
- ...
Há há miệng, Bạch Thanh Nhã lại chung quy không nói được gì.
Đúng như Bạch Nhạc nói, nếu Bạch Nhạc vẫn là Bạch Nhạc tay trói gà không chặt lúc trước, cho dù nàng ta chết, tuyệt đối cũng không thể bỏ lại Bạch Nhạc mà chạy trốn một mình.
- Thanh Nhã tỷ, đừng lo lắng, chuyện kỳ thật không xấu như vậy.
Ngẩng đầu, Bạch Nhạc, nói khẽ
- Bọn họ đang tìm ta, ta cũng đang tìm bọn họ! Rất nhiều chuyện, nếu không thấy được vị Tam thúc kia của ta, vậy làm sao mà làm rõ được.
Nói đến đây, trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một tia hàn ý, rất tự nhiên hướng ánh mắt về phía Bạch phủ.
Đã ba ngày, toàn bộ lực lượng của Bạch phủ, cơ hồ đều đặt trên truy tra tung tích của hắn và Bạch Thanh Nhã, Bạch phủ ngược lại có lẽ trở thành nơi an toàn nhất.
Vị cường giả Tinh Cung cảnh đó nghĩ chắc cũng không ở lại trong Bạch phủ quá lâu.
Trong Linh Tê Kiếm Quyết, có một thức tên là Linh Tê Vọng Nguyệt.
Linh Tê Vọng Nguyệt, kiếm quay đầu!
Rất nhiều chuyện, đạo lý kỳ thật đều tương thông với kiếm đạo.
- Đêm, trời đã tối rồi. Tam thúc, ngươi đã chuẩn bị đối mặt với ta chưa?
Nhìn trăng sáng treo trên ngọn cây ngoài cửa sổ, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.