Bóng đêm dần sâu.
Bạch phủ từ trên xuống dưới là một mảng đồ trắng, thời gian ba ngày, linh đường của Bạch Vinh và Bạch Thành vẫn chưa được bỏ đi.
Ngồi trong linh đường, nhìn bài vị lẻ loi, Bạch Thương Hải giống như già đi rất nhiều.
Chuyện đã qua được ba ngày, nhưng hắn vẫn khó có thể chấp nhận sự thực này, mỗi lần nhắm mắt lại, hai hài tử giống như đang ở ngay trước mắt hắn.
Ba ngày qua, buổi tối mỗi ngày hắn đều một mình ngồi thủ linh trong linh đường, đồng thời đuổi toàn bộ người khác ra ngoài, giống như chỉ có như vậy, mới có thể khiến hắn cảm nhận được sự tồn tại của hai đứa con trai.
Một cơn gió thổi qua, ngọn nến trong linh đường lắc lư mấy cái, một bóng dáng lặng lẽ xuất hiện dưới ánh nến.
- Cút ra đi! Ta đã nói rồi, bất kể có chuyện gì, cũng không cho phép đến quấy rầy ta.
Thậm chí còn không quay đầu, Bạch Thương Hải trực tiếp mắng.
Chỉ là tiếng xin lỗi nhận sai trong dự đoán không truyền đến, thậm chí bóng dáng đó vẫn lẳng lặng đứng đó, không có biến hóa mảy may.
Lần này, cho dù phản ứng của Bạch Thương Hải có chậm tới mấy, cuối cùng cũng ý thức được không đúng.
Đột nhiên xoay người lại, chỉ thấy một thiếu niên áo trắng cứ như vậy bình tĩnh đứng sau lưng hắn, nhìn hai linh vị đó, biểu cảm đạm mạc.
- Tam thúc, đã lâu không gặp.
Nhìn Bạch Thương Hải, lúc này trong lòng Bạch Nhạc cũng ngũ vị tạp trần, trầm mặc một lúc, mới nhẹ giọng mở miệng nói.
Một tiếng Tam thúc này giống như kinh lôi nổ vang bên tai Bạch Thương Hải.
- Bạch Nhạc!
Có chút gian nan từ trong miệng thốt ra hai chữ này, trong mắt Bạch Thương Hải đầy hận ý, nhưng lại lộ ra mấy phần sợ hãi và phức tạp.
Hắn tất nhiên nên hận, thù giết con không đội trời chung!
Nhưng trong lòng hắn lại hiểu, luận thực lực, kỳ thật hắn cũng không mạnh hơn Bạch Vinh là bao, Bạch Nhạc ngay cả Bạch Thành cũng có thể giết, hiện giờ đứng trước mặt, tất nhiên cũng có thể dễ dàng giết chết hắn, sao có thể không sợ.
Ngoài ra, mấy phần phức tạp trong lòng, càng khó dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Khi những cảm xúc này đan lại với nhau, hiện tại, trừ cái tên Bạch Nhạc này ra, hắn ngược lại không nói ra được bất kỳ lời gì khác.
Bình tĩnh nhìn hai lệnh bài đó, Bạch Nhạc thậm chí không nhìn biểu cảm của Bạch Thương Hải, nói khẽ,
- Bảy năm trước, ta cũng nhìn linh bài như vậy! Lúc đó, vừa lạnh lại vừa sợ, ta hận không thể cũng đi theo cha mẹ.
- Tam thúc, ngươi biết không? Lần này trước khi về, đối với ngươi, đối với Bạch gia, ta chỉ có oán, lại không có hận.
Thanh âm của Bạch Nhạc lộ ra có chút kỳ ảo, giống như xuyên qua thời không nhiều năm,
- Là Vinh ca nhi, nói với ta chân tướng năm đó! Ta nên cám ơn hắn, nhưng cũng phải giết chết hắn.
- ...
Nghe thấy lời nói của Bạch Nhạc, Bạch Thương Hải tức tới cơ hồ muốn hộc máu, tuy hắn biết Bạch Nhạc ra tay giết người, tất nhiên là vì biết chân tướng năm đó, nhưng lại không ngờ, chân tướng là tự Bạch Vinh nói ra.
- Ngươi hận ta sao?
Thanh âm của Bạch Nhạc vẫn, rất nhẹ dường như không mang theo bất kỳ tình cảmgì,
- Ngươi nên hận ta! Nhưng... Ta cũng hận ngươi!
Lập tức, ngữ khí của Bạch Nhạc đột nhiên biến thành lạnh lẽo, giống như trong nháy mắt, không khí toàn bộ linh đường đều lạnh xuống.
Chậm rãi xoay người, hướng tầm mắt về phía Bạch Thương Hải, Bạch Nhạc gằn từng câu từng chữ,
- Tam thúc, nói cho ta biết! Năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trầm mặc một lát, trong mắt Bạch Thương Hải đột nhiên lộ ra một tia điên cuồng, lạnh lùng mở miệng nói,
- Đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói đã xảy ra chuyện gì? Huyết Ảnh Ma Tông lẻn tới phủ Thanh Châu, Phá Nam Phi tự mình lựa chọn Bạch gia chúng ta, hoặc thần phục Huyết Ảnh Ma Tông, hoặc Bạch gia sẽ bị tiêu diệt triệt để, ngươi nói nên chọn thế nào?
Đây là lần thứ hai Bạch Nhạc nghe thấy cái tên Huyết Ảnh Ma Tông này.
Bạch Thương Hải nói rất có đạo lý, nhưng Bạch Nhạc lại một chữ cũng không tin.
- Tam thúc, ngươi là khinh ta nhỏ tuổi à? Tuy cha ta có chút cổ hủ, nhưng nếu là lựa chọn như vậy bày ra trước mặt, hắn chắc biết nên lựa chọn thế nào.
Hơi khựng lại, Bạch Thương Hải lập tức cười lạnh nói,
- Không sai, là ta ngấp nghé vị trí gia chủ! Đáng tiếc, lựa chọn chung quy vẫn là Bạch Thương Lan hắn làm ra! Cự tuyệt Phá Nam Phi không phải ai khác, là chính bọn họ.
- Là vì ta sao?
Nhìn Bạch Thương Hải, trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một tia bi thương, nhẹ giọng hỏi.
- ...
Nghe thấy lời nói của Bạch Nhạc, Bạch Thương Hải không khỏi hơi cứng lại, hắn có thể nào cũng không ngờ được, Bạch Nhạc lại thật sự đoán được nguyên do.
- Thần phục Huyết Ảnh Ma Tông, không thể chỉ nói là xong, phải có đệ tử đích hệ tu luyện ma công mới có thể thủ tín, thực sự ngồi lên cùng một con thuyền với bọn họ, đúng không?
Cũng không cần Bạch Thương Hải giải thích, Bạch Nhạc liền đã nói thẳng ra.
- Lúc trước người bọn họ chọn trúng, kỳ thật là ta, đúng không?
Điểm này kỳ thật cũng không khó đoán.
Huyết Ảnh Ma Tông muốn khống chế Bạch gia, lựa chọn số một tất nhiên lúc ấy là phụ thân của hắn, mà làm thủ đoạn chế hành, khiến mình bái vào Huyết Ảnh Ma Tông tu luyện ma công, tất nhiên mới là lựa chọn tốt nhất.