- Nhận cái chết? Chỉ dựa vào chút thực lực bây giờ của ngươi sao? Thanh Vương, ngươi không khỏi quá coi trọng ngươi đi.
Hoa Gian cư sĩ cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ khinh miệt.
Một kiếm gần như khó đỡ ở trong mắt Bạch Nhạc, ở trước mặt Hoa Gian cư sĩ, lại căn bản không coi là gì.
Thậm chí trong lúc xuất thủ chống đỡ, còn có thời gian rảnh rỗi mở miệng châm chọc.
Chỉ một ý nghĩ, biển hoa xung quanh chợt động, dường như trong nháy mắt, có vô số cánh hoa bay lên, mỗi một cánh hoa trên không trung, giống như biến thành một lưỡi dao xoay tròn, đánh về phía Bất Tử Thanh Vương.
Một kiếm này của Bất Tử Thanh Vương chém vào trong cánh hoa, giống như chém vào bông vậy, gặp phải ngăn cản cực lớn, mỗi khi muốn tiến về phía trước một tấc đều phải trả giá lớn.
Nhập vi khống chế!
Lúc trước thực lực còn yếu, Bạch Nhạc đã từng chạm tới cánh cửa nhập vi cảnh giới, nhưng hôm nay, quan sát trận chiến này, Bạch Nhạc mới có thể cảm thụ rõ ràng được, cái gì gọi là nhập vi!
Mỗi một cánh hoa giống như tồn tại độc lập, mỗi một điểm lực lượng đều có thể có được khống chế hoàn mỹ nhất, một khi rơi vào cơn mưa cánh hoa này, bốn phương tám hướng sẽ giống như đều là địch nhân, mệt mỏi.
Loại thủ đoạn này, lúc trước, đơn giản là khó có thể tưởng tượng.
Ùng ùng!
Kiếm khí và cánh hoa khắp trời kia hung hăng đụng vào nhau, lộ ra một loại mỹ cảm khác.
Cánh hoa không ngừng bị chém vỡ, nhưng lực lượng một kiếm này, cũng vì vậy mà không ngừng bị suy yếu, căn bản không có lực lượng tiếp tục chém xuống.
- Bất Tử Thanh Vương, đây không phải là thời đại thuộc về ngươi! Nếu ngươi có thể khôi phục thực lực đỉnh phong, ta còn sợ hãi vài phần, nhưng bây giờ... Ngươi không thắng được ta!
Hoa Gian cư sĩ nhìn Bất Tử Thanh Vương, trên mặt toàn là vẻ đùa cợt:
- Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn từ bỏ đi, để tên tiểu tử này lại cho ta làm nam sủng, ta sẽ tha thứ chuyện ngươi vô lễ trước.
- Thật đúng là người không biết can đảm!
Bất Tử Thanh Vương cười khẩy, ngạo nghễ mở miệng nói:
- Ngày xưa bản vương tung hoành thiên hạ, ngươi còn chưa ra đời đâu! Ta ngược lại muốn nhìn một chút, ngươi còn có thể ngăn cản mấy kiếm của ta!
Đối mặt với sự trào phúng của Hoa Gian cư sĩ, Bất Tử Thanh Vương căn bản không nổi giận chút nào.
So với sự huy hoàng trước đây của hắn, bây giờ Hoa Gian cư sĩ thật sự không tính là gì.
- Nếu ngươi có can đảm như thế, tại sao thời điểm Đạo Lăng Thánh Nữ đời trước và Thông Thiên còn sống lại không dám ló đầu? Bây giờ, cao thủ bị Diệp Huyền gần như giết sạch, lại đến phiên ngươi nhảy ra?
Trong lúc nói chuyện, trên người Bất Tử Thanh Vương đột nhiên lộ ra một cái hư ảnh khủng bố, trong tích tắc, hư không chợt vỡ nát, kiếm phong chỉ về phía xa, không gian trước mặt giống như đều bị kiếm ý tách rời, khiến cho đáy lòng người ta lộ ra vẻ lạnh lẽo!
Kiếm Toái Hư Không!
Một kiếm này, mới chính thức là Bất Tử Thanh Vương thi triển ra thực lực chân chính.
Một trong những tiêu chí lớn của Hóa Hư là có thể đánh nát hư không.
Đối với cường giả bực này mà nói hư không đã vô pháp hình thành trở ngại, loại lực lượng kinh khủng kia, cho dù chỉ là vẻn vẹn tác động đến, cũng làm cho Tinh Hải Cảnh bình thường trọng thương, thậm chí trực tiếp tử vong.
Trong tích tắc, những cánh hoa tiên diễm trước mặt kia, đều bị kiếm khí xoắn nát, hoa rụng rực rỡ, nhao nhao rơi xuống đất, như một bức họa quyển tuyệt mỹ!
Rất đẹp nhưng cũng rất trí mạng!
Bạch Nhạc tự vấn, cho dù là lấy trạng thái bây giờ của mình, giả sử rơi vào một mảnh kiếm ý xoắn nát hư không kia, sợ là cũng không nhịn được, cho dù là thành tựu Thông Thiên Đạo Thể, cũng khó mà ngăn cản!
Quá mạnh mẽ!
Hai vị cường giả Hóa Hư giao phong, mang đến trùng kích, không thể nghi ngờ gì đủ để khiến bất luận kẻ nào sợ hãi.
Trước đó Bất Tử Thanh Vương đã nói, lúc trước hắn chưa khôi phục, chỉ bại một chiêu, chỉ sợ cũng là nói láo.
Hiển nhiên, mặc dù Hoa Gian cư sĩ là người ác tâm, nhưng thực lực cũng không thể nghi ngờ gì là đứng đầu thiên hạ, cũng chỉ có nhân vật như vậy, mới có thể làm hạng người như Dạ Nhận, không thể không làm ra nhượng bộ, thậm chí là bái nhập vào môn hạ đối phương.
- Hoa Chi Hư Không, lên cho ta!
Trong mắt lộ ra một tia lãnh ý, ngón tay nhẹ nhàng vẩy một cái, không gian xung quanh liền giống như chợt vặn vẹo, trực tiếp bao trùm Bất Tử Thanh Vương vào bên trong.
- Mạn Thiên Hoa Vũ, giết!
Đại đạo tự nhiên!
Giờ khắc này, Hoa Gian cư sĩ ở trong lĩnh vực do hoa tươi đan dệt thành, liền giống như là thần linh không gì làm không được, quét ngang tất cả!
- U Minh!
Đột nhiên hai mắt nổi lên một tia u lãnh, giống như trong tích tắc, nổi lên một hồi âm phong!
Xung quanh không ngừng rơi xuống cánh hoa, một khi bị cái U Minh này bao phủ vào bên trong, liền nhao nhao héo rũ, mất đi tất cả khí tức sinh mệnh!
- U Minh Thiên Công? !
Con ngươi Hoa Gian cư sĩ chợt co rụt lại, chợt phản ứng kịp.
Mặc dù niên kỷ của hắn còn lâu mới bằng được Bất Tử Thanh Vương, nhưng hắn cũng nghe nói qua truyền thuyết về U Minh Tông lúc trước.
Bất Tử Thanh Vương ra tay độc ác, tàn sát U Minh Tông, chính là vì cướp đoạt U Minh Thiên Công!