Trong mắt bốc lên một đạo sát khí khủng bố, trong tích tắc thân thể Bất Tử Thanh Vương chợt hóa thành một mảnh u ám nhỏ, trực tiếp dung nhập vào hư không xung quanh.
Một kiếm này, từ hư không mà đến, chém thẳng đến thần hồn!
Oanh!
Tiếng sóng biển vang lên, Bạch Nhạc từ từ mở mắt, lúc này mới phát hiện, thời điểm mình xông vào bí tàng không gian, bất tri bất giác hôn mê.
Dường như nước sông chảy vào đại hải, Bạch Nhạc cũng như vậy theo âm hà tiến vào đại hải, sau đó bị nước biển đẩy lên trên bờ biển, lúc này mới dần dần tỉnh lại.
Bạch Nhạc ngẩng đầu, ngồi dậy từ dưới đất, vô ý thức quan sát tất cả xung quanh.
Mặt trời lơ lửng nơi chân trời, giống như muốn bò lên từ mặt biển, ánh mặt trời nhu hòa rơi trên người, có vẻ cực kỳ ấm áp.
Những khí tức âm lãnh trước đó, giống như đều là ảo giác, không cảm giác lại được.
Ý niệm trong đầu hơi đổi, lúc này Bạch Nhạc liền cảm thụ được linh khí nồng nặc, thậm chí nói không quá khoa trương, linh lực nơi đây gấp trăm lần ngoại giới, thậm chí Bạch Nhạc có thể mơ hồ cảm thụ được, chung quanh có lực lượng tầng thứ cao hơn tồn tại.
Trước đây Bạch Nhạc từng nghe Bất Tử Thanh Vương nói qua về Tinh lực, mặc dù không có xác minh, nhưng cũng có thể ý thức được, cái này chính là Tinh lực mà Thanh Vương nói tới.
Thử vận chuyển Thông Thiên Ma Công một chút, quả nhiên đã hoàn toàn khôi phục lại.
Dưới chân nhẹ nhàng bước ra một bước, Bạch Nhạc nhất thời muốn bay lên.
Chỉ là, thân thể còn chưa rời khỏi mặt đất, trong lòng Bạch Nhạc chợt sinh ra một loại báo động, khiến hắn mạnh mẽ ngừng thân hình lại!
Không có bất kỳ lý do gì, thế nhưng loại trực giác kia lại có vẻ rõ ràng không gì sánh được.
Giống như chỉ cần bay vào không trung, thì nhất định sẽ có nguy hiểm cực đại xảy ra.
Bạch Nhạc mạnh mẽ nhịn xuống kích động bay vào không trung, xoay người lại nhìn về bốn phía.
Lúc này mới phát hiện, phía sau là sơn mạch chồng chất, kéo dài không dứt.
Từ bờ biển đến dãy núi chỉ cách khoảng chừng trăm dặm.
Quan trọng nhất là, Bạch Nhạc có thể mơ hồ chứng kiến, dường như trong dãy núi liên miên kia, còn có một tòa Thần Điện thật lớn đứng vững, từ xa nhìn lại, như hòa thành một thể cùng sơn mạch, hoặc là Thần Điện kia, chính là dãy núi này cấu thành.
Đúng, là Thần Điện chứ không phải cung điện!
Bởi vì dù còn cách hơn trăm dặm khoảng cách, Bạch Nhạc cũng có thể cảm thụ được một loại cảm giác đè nén, giống như muốn hướng về vùng núi kia quỳ xuống!
Trước sau Bạch Nhạc đã chém giết qua Bạch Cốt Thần và Tử Linh Thần, thậm chí bản thân cũng đã thôn phệ qua một bộ phận Thần Chi Bản Nguyên, đối với loại lực lượng này, tồn tại phán đoán cực kỳ nhạy cảm.
Đó là lực lượng của thần!
Bạch Nhạc sẽ không ngây thơ cho rằng, tồn tại ở chỗ này cũng là bán thần như Bạch Cốt Thần!
Chủ nhân Thần Điện kia có thể xuất hiện ở đây, tất nhiên là thần linh chân chính!
Nghĩ vậy, da đầu Bạch Nhạc không khỏi tê dại một hồi.
Giả sử những người kia cũng ngủ say như Bạch Cốt Thần và Tử Linh Thần thì thôi, nhưng nếu có thể tỉnh lại, vậy sẽ là một trận tai nạn chân chính.
Cho dù Bạch Nhạc tự phụ như thế nào, cũng tuyệt đối không cho rằng, mình có thể chạy trốn trong tay tồn tại ở nơi này.
Giả sử ở địa phương khác, Bạch Nhạc sẽ cách loại Thần Điện này càng xa càng tốt, nhưng hôm nay, hắn vốn vì cái này mà đến, thì làm sao có thể lùi bước?
Bạch Nhạc dựa vào bản năng, có thể ý thức được, rất có thể Dạ Nhận và Vân Mộng Chân, đang ở ngay trong Thần Điện này.
Chỉ dựa vào điểm này, Bạch Nhạc đã biết, cho dù nguy hiểm hơn nữa, chính mình cũng phải xông vào một lần.
Bạch Nhạc hít sâu một hơi, bước chân nhất thời đi về phía dãy núi kia.
Mặc dù rất lo lắng tình huống bây giờ của Vân Mộng Chân, nhưng Bạch Nhạc lại cũng không có loạn.
Đoạn đường này, Bạch Nhạc đều đi cực kỳ cẩn thận, tốc độ giống như người bình thường, Bạch Nhạc tốn hơn nửa ngày thời gian mới đi qua khoảng cách chừng trăm dặm này.
Chờ đến lúc đi tới dãy núi đã là xế chiều.
- Tíu tíu!
Mới vừa đi vào biên giới sơn mạch, Bạch Nhạc đã nghe thấy một tiếng hí chói tai, một khắc sau, một con hôi sắc đại điểu bay qua không trung!
Mục tiêu như Bạch Nhạc rất nhỏ, hiển nhiên không bị con chim to màu xám kia chú ý tới.
Nhưng Bạch Nhạc lại rõ ràng cảm thụ được, thực lực con hôi sắc đại điểu kia cực mạnh, nếu lấy thực lực mà nói, chí ít cũng là Tinh Hải đỉnh phong.
Không nói quá chút nào, cho dù là Tiểu Bạch Long, cũng chưa hẳn là đối thủ của đối phương.
Nghĩ đến Tiểu Bạch Long, Bạch Nhạc cũng không khỏi lắc đầu.
Lần này đến bí tàng không gian, sinh tử chưa biết, nên Bạch Nhạc không mang theo Tiểu Bạch Long.
Trên thực tế, Chưởng Trung Thiên Cung tan vỡ, bây giờ Bạch Nhạc cũng không có biện pháp mang theo Tiểu Bạch Long.
Bạch Nhạc định thần một chút, xua đuổi những ý niệm trong đầu này ra, lần nữa trở lại hiện thực, không khỏi thở ra một hơi thật dài.
Không trách được trước đó, hắn muốn bay vào không trung, trong lòng lại sinh ra báo động!
Trên mặt đất mục tiêu không lớn, sẽ không bị chú ý tới, chỉ khi nào bay vào không trung, sẽ bị loại thú dữ này để mắt tới, nếu như chỉ có một con thì cũng thôi, nhưng nếu có nhiều, cho dù trốn cũng không kịp.