Những nơi Kiếm Nhận Phong Bạo đi qua, cát bay đá chạy, cây cối đổ gãy, tàn sát bừa bãi thiên địa!
Xu cát tị hung, đâu chỉ là bản năng của con người!
Đối với mãnh thú mà nói, lúc này mới càng là phản ứng bản năng nhất.
Trước đó Bạch Nhạc tiến vào sơn lâm, gặp phải chúng nó công kích, là bởi vì chúng nó cảm thấy một người như vậy rất dễ bắt nạt, nhưng khi Bạch Nhạc mang theo Kiếm Nhận Phong Bạo tiến đến, khả năng cục diện đã hoàn toàn khác.
Kiếm Nhận Phong Bạo khủng bố đến mức nào?
Bình thường mãnh thú Tinh Hải Cảnh, chỉ cần đi vào trong phạm vi Kiếm Nhận Phong Bạo, trong khoảnh khắc sẽ hóa thành huyết vụ, ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có!
Về phần những mãnh thú Tinh Hải đỉnh phong này, một khi đụng vào, cũng sẽ bị thương nặng, trốn đúng lúc còn tốt, nếu như trốn chậm, cũng sẽ vẫn lạc bên trong Kiếm Nhận Phong Bạo!
Đương nhiên, nếu như những thú dữ này không sợ chết không ngừng xông lên công kích, cuối cùng chết nhất định là Bạch Nhạc!
Chỉ là, những thú dữ này cũng không phải bị ai cầm tù, công kích chỉ là vì bản năng, làm sao có thể không sợ chết xông lên, dùng tính mệnh đi ngăn cản Bạch Nhạc.
Theo thời gian đưa đẩy, thời điểm Bạch Nhạc tiếp cận Thần Điện, thậm chí Kiếm Nhận Phong Bạo đã thoát khỏi khống chế của Bạch Nhạc.
Lúc này trừ khi có cường giả Hóa Hư tự mình xuất thủ, bằng không, đã không có khả năng ngăn cản công kích của Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc một đường vọt tới Thần Điện, đột nhiên trong lòng lại sinh ra một tia báo động, giống như trong chỗ u minh, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, khiến toàn thân hắn chấn động, không có bất kỳ do dự nào, Bạch Nhạc liền buông tha khống chế Kiếm Nhận Phong Bạo, rơi xuống trước Thần Điện.
Cùng lúc đó, Kiếm Nhận Phong Bạo mất đi khống chế nhất thời đánh về phía Thần Điện.
Nhưng mà, còn chưa kịp đụng vào Thần Điện, trong hư không đã lộ ra một đôi mắt, căn bản không có bất kỳ động tác gì, chỉ vẻn vẹn liếc nhìn.
Khiến Kiếm Nhận Phong Bạo đã đủ để lay động Hóa Hư mạnh mẽ dừng lại, tan vỡ trước Thần Điện, đừng nói là trùng kích Thần Điện, thậm chí ngay cả nửa điểm bụi bặm cũng không thể bắn vào trong Thần Điện.
Giờ khắc này, lưng Bạch Nhạc không khỏi tràn đầy mồ hôi lạnh!
Giả sử vừa rồi không phải là cái báo động kia, khiến hắn buông bỏ Kiếm Nhận Phong Bạo trước một bước, chỉ sợ bây giờ hắn cũng tan vỡ cùng Kiếm Nhận Phong Bạo.
Ở chỗ này, đạp sai một bước có thể sẽ lọt vào tai họa ngập đầu.
Bạch Nhạc định thần một chút, lúc này mới dồn lực chú ý, tới phía trên cửa vào Thần Điện.
Cửa Thần Điện mở rộng, nhưng bên trong lại đen kịt một màu, không nhìn rõ thứ gì, ở trước cửa lớn, có hai pho tượng đứng vững, một Long một Phượng, phân biệt đứng hai bên trái phải, rõ ràng chỉ là vật chết, nhưng hết lần này tới lần khác lại cho người ta một loại cảm giác giống như tùy thời đều có thể có thể sống lại.
Loại khí tức kinh khủng kia, kinh khủng hơn nhiều so với chân long chi hồn trước đây Bạch Nhạc gặp phải tại Quảng Hàn Thiên Cung.
Mặc dù không có bất kỳ lý do gì, nhưng Bạch Nhạc vẫn có một loại trực giác, một Long một Phượng này, tuyệt đối không phải thạch điêu gì, mà là thần thú chân chính biến thành, trấn thủ ở trước Thần Điện.
Phải biết rằng, chân long và chân phượng đều có thực lực Hóa Hư, có thể ép buộc thần thú dạng này trấn thủ sơn môn, sợ rằng thân phận chủ nhân Thần Điện này lớn đến dọa người.
Bạch Nhạc sửa sang quần áo một chút, sau đó khom người cúi đầu về phía hai pho tượng ở cửa vào Thần Điện, cao giọng nói.
- Vãn bối Bạch Nhạc, muốn vào Thần Điện bái kiến, xin tiền bối chấp thuận!
Nếu như đổi thành người khác, thấy một màn như vậy, sợ là sẽ coi Bạch Nhạc là kẻ ngu si.
Nhưng hết lần này tới lần khác, trong lòng Bạch Nhạc lại rất rõ ràng, chỉ sợ hai pho tượng này thật sự có linh trí, có thể nghe hiểu mình nói.
Bạch Nhạc liên tục nói to câu nói này ba lần, thái độ cung kính!
Thời điểm Bạch Nhạc có chút hoài nghi, có phải mình nghĩ quá nhiều rồi không, trong nháy mắt, hai pho tượng kia lại giống như thật sự sống lại.
- Tên tiểu tử này biết lễ phép hơn so với tên trước kia nhiều.
Đột nhiên long tượng mở miệng nói.
Trong nháy mắt, nội tâm Bạch Nhạc không khỏi nhảy lên, nhất thời ý thức được, khả năng mình đoán đúng.
- Vãn bối Bạch Nhạc, bái kiến tiền bối!
- Cái gì mà tiền bối với không tiền bối, chúng ta cũng chỉ là người trấn thủ Thần Điện mà thôi, thế nhưng... Nơi đây cũng đã có trên vạn năm không có ai tới!
Phượng hoàng bên cạnh cũng mở miệng nói theo.
Trên vạn năm!
Thời điểm nghe được mấy chữ này, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi nhảy lên!
Bất Tử Thanh Vương mượn Thanh Vương lăng tẩm, ngủ say ba ngàn năm, cũng đã đủ biến thái, ở trong mắt Bạch Nhạc, người này cũng đã là sống sót lâu nhất, nhưng hôm nay một Long một Phượng này vừa mở miệng chính là trên vạn năm!
Hơn nữa, đây không phải là nói bọn họ chỉ có thọ mệnh vạn năm, mà là trên vạn năm nay chưa có người đến!
Nói cách khác, khả năng vạn năm trước đó bọn họ đã thủ ở chỗ này.
- Tiền bối nói, trước đó có người đã tới? Không biết là ai?
Mí mắt Bạch Nhạc hơi nhảy, nhất thời hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất của mình.