Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1691 - Chương 1691: Ăn Thống Khoái

Chương 1691: Ăn Thống Khoái Chương 1691: Ăn Thống Khoái

Rất nhanh, xung quanh Thần Điện đã mọc lên một đống lửa, sử dụng kiếm mở thi thể hung thú kia ra, nướng chín trên lửa, cũng không cần gia vị gì, cứ như vậy ăn một cách thỏa thích.

Đối với người bình thường mà nói, nhiều thịt mãnh thú như vậy, nhất định là ăn không hết.

Thế nhưng đối Bạch Nhạc mà nói, cái này căn bản không phải vấn đề gì.

Hơi vận chuyển Thông Thiên Ma Công một chút, tinh tuý trong thịt mãnh thú sẽ bị cắn nuốt xuống, bất kể nhiều thịt hơn nữa, cũng có thể ăn sạch sẽ.

Quan trọng nhất là, rất nhanh Bạch Nhạc đã phát hiện, trong cơ thể những thú dữ này ẩn chứa lực lượng khổng lồ, mượn Thông Thiên Ma Công, Bạch Nhạc có thể đang ăn xuống những thú dữ này đồng thời tăng lên thực lực!

Cứ như vậy lực lượng ẩn chứa trong cơ thể một đầu mãnh thú, thậm chí bù đắp được một năm khổ tu của Bạch Nhạc!

Phát hiện như vậy, nhất thời khiến trong lòng Bạch Nhạc tràn đầy vui mừng!

Nếu như nói ban đầu Bạch Nhạc chỉ muốn mau sớm lấy được nội đan, như vậy lúc này, Bạch Nhạc lại có một loại kích động muốn thủ tiêu toàn bộ mãnh thú trong dãy núi này.

Ban đầu còn tưởng là chuyện khổ cực phiền phức, nhưng một khi có lợi ích ép buộc, rất nhanh sẽ làm người ta tràn ngập động lực!

Bạch Nhạc lau sạch mỡ trên khóe miệng, cầm Nghịch Ma Kiếm lên, lần nữa tiến về phía mãnh thú.

Chờ đến trời sáng, Bạch Nhạc cũng đã liệp sát hai đầu mãnh thú trở về.

... ... ... ..

Thoáng cái ba ngày thời gian đã trôi qua!

Dạ Nhận mở mắt, con ngươi nhìn về phía Vân Mộng Chân lộ ra vẻ lạnh lẽo, lạnh lùng mở miệng nói:

- Vân Mộng Chân, kỳ hạn ba ngày đã đến, ngươi tự mình xông, hay là muốn ta xuất thủ ép ngươi xông qua?

Vân Mộng Chân chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Dạ Nhận cười lạnh nói:

- Xem ra ngươi thật sự không nhịn được, ta cũng không sợ nói thật cho ngươi biết, bây giờ ta tối đa ngộ ra ba phần trận pháp bên trong điện, nói cách khác, hiện tại bước vào bên trong, xúc động trận pháp, tối đa chỉ có ba phần sinh cơ! Cho dù ngươi có lệnh bài thân phận, cũng chỉ có tối đa năm phần... Ngươi nhất định muốn hiện tại xông qua?

Vân Mộng Chân dừng một cái, tiếp tục nói:

- Còn nữa, đừng dùng loại giọng điệu uy hiếp này nói chuyện với ta, bằng không, ta không ngại đồng quy vu tận với ngươi đâu.

“...”

Thái độ cứng rắn của Vân Mộng Chân, cũng không khỏi khiến Dạ Nhận có chút thúc thủ vô sách!

Nói là ép Vân Mộng Chân xông qua, nhưng trên thực tế, giữa hắn cùng với Vân Mộng Chân là quan hệ hợp tác, mặc dù hắn chiếm giữ thế chủ động, nhưng nếu Vân Mộng Chân thật sự đánh cược tính mệnh muốn làm địch với hắn, cũng sẽ kéo hắn vào trong hiểm cảnh.

Nói một câu đồng quy vu tận, thật sự không phải là doạ.

Dạ Nhận hơi trầm mặc một lát, lúc này mới mở miệng nói:

- Vân Mộng Chân, ta cũng không sợ nói cho ngươi lời nói thật! Hoa Gian cư sĩ canh giữ ở bên ngoài bí tàng không gian đã chết, rất có thể bây giờ đã có cao thủ Hóa Hư, bước vào bí tàng không gian, nếu như tiếp tục dây dưa nữa! Giả sử đụng phải cường giả Hóa Hư xông vào kia, kết quả như nào, ngươi càng rõ ràng hơn ta.

- Hiện tại hai người chúng ta, chính là châu chấu buộc ở trên một sợi thừng!

- Ta vẫn là câu nói kia, ngươi giúp ta phá vỡ trận pháp bên trong điện, để cho ta thu được truyền thừa, ân oán trước đó xóa bỏ! Ngươi ở trong Thần Điện, cũng có thể nhận được cơ duyên, đến lúc đó... Tự nhiên ta có biện pháp, đưa ngươi ra khỏi nơi đây đoàn tụ với Bạch Nhạc!

- Hợp tác cùng có lợi, bại thì cả hai cùng thương vong... Nên làm như thế nào, chính ngươi lựa chọn!

Giờ khắc này, nhìn Dạ Nhận cho dù là Vân Mộng Chân cũng không khỏi trầm mặc xuống.

Nàng không sợ Dạ Nhận uy hiếp, nhưng khi Dạ Nhận chân chính nói ra, nàng cũng không thể không làm ra nhượng bộ.

Mặc dù nàng không sợ chết, nhưng cũng không có nghĩa là nàng nguyện ý chết.

Bất kể là vì Bạch Nhạc, hay là vì Đạo Lăng Thiên Tông, còn rất nhiều đồ vật nàng không dứt bỏ được, nếu không phải như vậy, trước đây nàng cũng sẽ không trực tiếp rời Đạo Lăng Sơn cùng Dạ Nhận bước vào cái bí tàng không gian này.

- Bảy ngày! Ta cần bảy ngày thời gian!

Vân Mộng Chân ngẩng đầu, chậm rãi nói:

- Dưới tình huống không phá giải trận pháp, xông vào bên trong điện, căn bản là cửu tử nhất sinh! Không phải vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không dùng mệnh đi mạo hiểm...

- Được, bảy ngày thì bảy ngày!

Mí mắt Dạ Nhận hơi nhíu lại, cũng vẫn làm ra nhượng bộ:

- Ta đợi ngươi thêm bảy ngày!

Mặc dù đoán được khả năng có người bước vào bí tàng không gian, thế nhưng Dạ Nhận cũng biết, dưới tình huống không có lệnh bài thân phận, muốn bước vào Thần Điện sẽ rất khó khăn, bất kể là ai, cũng rất khó ở trong thời gian ngắn như vậy bước vào Thần Điện.

Hơn nữa, bây giờ hắn thật sự có chút không thua nổi!

Vân Mộng Chân liếc mắt nhìn Dạ Nhận, cũng không nói gì thêm.

- Bảy ngày... Bạch Nhạc, đây là thời gian cuối cùng ta có thể tranh thủ được, nếu quả thật là ngươi tới... Ngàn vạn lần không nên khiến ta thất vọng!

Năm đó làm tạp dịch ở Linh Tê Kiếm Tông, thỉnh thoảng Bạch Nhạc cũng làm chút món ăn thôn quê ở hậu sơn.

Vật đổi sao dời, Bạch Nhạc đã sớm không có loại cảm thụ này nữa, nhưng hôm nay, ở trước Thần Điện, lại khôi phục Thao Thế thịnh yến ngày nào.

Bình Luận (0)
Comment