Từng con mãnh thú bị Bạch Nhạc nướng chín lên ăn, hóa thành lực lượng tinh túy, chẳng những thỏa mãn cái bụng ham ăn, hơn nữa thực lực cũng theo đó mà không ngừng tăng lên.
Trong ba ngày ngắn ngủi, số lượng mãnh thú bị Bạch Nhạc ăn đi, đã đạt đến hơn hai mươi ba con, số lượng cũng dễ tính toán, bởi vì nội đan ở ngay trong tay.
Nhưng những ngày tháng tốt lành này rốt cục cũng chấm dứt.
Đám thú dữ kia ít nhiều gì cũng có linh trí, sẽ không vĩnh viễn ngây người ở đó, để cho ngươi giết.
Ba ngày giết chóc khiến tất cả mãnh thú đều vô ý thức rời xa Thần Điện, Bạch Nhạc đã không có cách nào tiếp tục săn giết mãnh thú gần khu vực an toàn này nữa.
Dưới tình huống bất đắc dĩ, Bạch Nhạc chỉ có thể rời xa Thần Điện, xông vào sơn lâm thâm xử!
Đến lúc này khảo nghiệm mới chính thức bắt đầu.
Bạch Nhạc không thể không một mình đối mặt với nhiều mãnh thú, ở dưới sự vây công và truy sát của đối phương tiến hành săn giết!
Kể từ đó, tốc độ nhất thời giảm xuống.
Thậm chí có mấy lần, Bạch Nhạc không thể không chật vật trốn về trước điện khôi phục tu vi.
Bốn ngày sau đó, Bạch Nhạc chỉ giết được vẻn vẹn bảy con mãnh thú, thế nhưng trong này lại bao gồm hai con mãnh thú Tinh Hải đỉnh phong, bên trong có cả loại hôi sắc đại điểu mà trước đây Bạch Nhạc gặp phải.
Mặc dù rất gian nan, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, thu hoạch lại càng lớn.
Từ lúc ban đầu chật vật, đến khi dần dần thích ứng loại săn giết này, trong quá trình ra tay, tự nhiên cũng tôi luyện kiếm đạo!
Mỗi một trận chiến đều có vẻ rất gian nan, nhưng không nghi ngờ loại chiến đấu tàn khốc này cũng là phương thức tu luyện tốt nhất.
Từ lúc ban đầu bị ép bách đến hiện tại dần dần bình tĩnh, tâm tính Bạch Nhạc cũng càng ngày càng bình ổn.
Quá trình không ngừng chém giết với những thú dữ này, cũng lần nữa khiến
So với việc như vậy, chẳng bằng thẳng thắn tĩnh tâm xuống, vững vàng đề thăng thực lực của mình, tìm cơ hội.
... ... ... ..
Bảy ngày thời gian chậm rãi trôi qua!
Vân Mộng Chân vẫn không thể chờ Bạch Nhạc đến.
Chuyện này khiến Vân Mộng Chân hơi có chút thất vọng, cuối cùng trên đời này không phải mỗi một chuyện, đều sẽ tiến hành đúng với mong muốn.
- Ta đã nói rồi, ngươi nghĩ quá nhiều.
Dạ Nhận nhìn ra Vân Mộng Chân thất vọng, liền mang theo vài phần châm chọc, nhàn nhạt mở miệng nói.
- Cho nên, ta phải chúc mừng ngươi sao?
Vân Mộng Chân ngẩng đầu nhìn Dạ Nhận, trả lời lại một cách mỉa mai.
- Là chúc mừng chúng ta!
Dạ Nhận không quan tâm nhún nhún vai, tùy ý mở miệng nói:
- Trước đó ta đã nói, bây giờ chúng ta là hai con châu chấu buộc trên một sợi dây thừng, ta có thể đạt được chỗ tốt, tự nhiên không thiếu một phần của ngươi! So với đại đạo chân chính, tất cả xung đột và ân oán trước đó, chẳng qua chỉ là việc nhỏ... Ngươi nghĩ sao?
- Đi thôi!
Vân Mộng Chân không trả lời Dạ Nhận, mà hít sâu một hơi, nhất thời cất bước đi vào trong nội điện!
Vừa bước ra một bước giống như long trời lở đất, vô số cấm chế khủng bố đồng thời bị phát động, trong nháy mắt hai tay Vân Mộng Chân hiện ra vô số tàn ảnh, từng đạo thủ ấn được đánh ra, rốt cục cũng chống đỡ được vô số cấm chế khủng bố công kích đến.
... ... ...
Oanh!
Một cỗ linh khí phóng lên cao, Tinh Hải huyễn lệ, chợt bạo phát ở trong rừng núi!
Nếu như ngày xưa, các mãnh thú xung quanh cảm nhận được loại khí tức này, tất nhiên sẽ chen chúc tới, nhưng bây giờ, ngửi được khí tức Bạch Nhạc, những thú dữ này chẳng những không có đi lên, mà ngược lại chạy về tứ phía, muốn rời Bạch Nhạc càng xa càng tốt!
Một tháng thời gian này, toàn bộ sơn mạch đều bị Bạch Nhạc tàn sát bừa bãi một lần, không biết có bao nhiêu mãnh thú chết thảm dưới kiếm của Bạch Nhạc, bây giờ khí tức của Bạch Nhạc đã sớm bị những thú dữ này nhớ kỹ, sau khi cảm nhận được, phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn!
Giống như Bạch Nhạc mới là mãnh thú hung ác dữ dằn nhất.
Một tháng qua, Bạch Nhạc không ngừng giết chóc, cắn nuốt những thú dữ này, rốt cục cũng khiến Bạch Nhạc làm ra đột phá, bước vào Tinh Hải trung kỳ!
Tinh Hải năm ngàn trượng lúc trước lại tăng vọt lần nữa, một hơi thở đạt tới bảy ngàn trượng!
Tiêu tốn nửa canh giờ, Tinh Hải mới bình tĩnh lại!
Bạch Nhạc phát ra một tiếng hét to, sơn dã rung động! Trong mắt tràn đầy vẻ mừng rỡ.
Phải dừng lại ở chỗ này một tháng, nhưng phần vui sướng khi đột phá này, lại đủ để xóa sạch tất cả gian khổ trước đó.
Hơn nữa, thực lực của mình càng mạnh, hy vọng cứu được Vân Mộng Chân mới càng lớn, cái này chính là đạo lý rất đơn giản.
Bạch Nhạc hít sâu một hơi, đột nhiên dưới chân hơi điểm, nhất thời chạy về phía Thần Điện.
Bây giờ, Bạch Nhạc ở trong rừng núi, đã có thể nói là đi ngang, căn bản không có bất cứ mãnh thú gì đui mù dám đến tìm Bạch Nhạc gây phiền phức.
Chỉ trong chốc lát, Bạch Nhạc đã trở về trước Thần Điện lần nữa!
- Bái kiến hai vị tiền bối!
Bạch Nhạc khẽ khom người, không có chút kiêu căng nào, lần nữa hành lễ với hai pho tượng giống như một tháng trước.