- Mới chi qua một tháng, trên người đã nhiều hơn một cỗ sát khí, xem ra ngươi đã góp đủ một trăm miếng nội đan?
Pho tượng chân long giống như tỉnh lại, liếc mắt nhìn Bạch Nhạc, nhẹ giọng nói.
- Vâng!
Bạch Nhạc khẽ xoa cằm, giải thích:
- Không chỉ là nội đan, một tháng này, tiểu tử thu hoạch rất lớn, còn phải đa tạ ân chỉ điểm của tiền bối!
- Lấy nội đan ra đi!
Pho tượng chân long giơ móng vuốt ra, lười biếng mở miệng nói.
Bạch Nhạc cũng không có gì để do dự, lập tức lấy ra một trăm miếng nội đan đã sớm chuẩn bị xong, đưa tới trước mặt pho tượng chân long!
Pho tượng chân long thoáng nhìn một chút, một trăm viên nội đan, không nhiều không ít.
Pho tượng phượng hoàng bên cạnh liếc nhìn Bạch Nhạc, chen lời nói:
- Số lượng tròn chĩnh như vậy ư? Sợ là không đúng, thành thật mà nói, ngươi có dùng nội đan mãnh thú hay không?
Bạch Nhạc cảm nhận được ý nghi ngờ trong lời nói của pho tượng phượng hoàng, nội tâm không khỏi hơi động.
- Xin hỏi tiền bối, nếu người dùng nội đan yêu thú sẽ như thế nào?
- Không được tốt lắm, trên người ngươi sẽ nhiều hơn một luồng yêu khí vĩnh không viễn mất đi được mà thôi, đương nhiên nếu như nuốt nhiều, Tinh Hải bên trong cơ thể ngươi, cũng sẽ hóa thành yêu đan, từ người... Hóa yêu!
Pho tượng phượng hoàng lạnh lùng nhìn Bạch Nhạc, nhàn nhạt nói.
Bạch Nhạc nghe thế, trong lòng cũng không khỏi nhảy lên!
Lúc trước, săn giết con mãnh thú thứ nhất, Bạch Nhạc cũng hiện lên ý niệm, muốn trực tiếp nuốt nội đan, chỉ là không nghĩ rằng, nuốt nội đan sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy.
- Sở dĩ giao cho ngươi thu thập một trăm miếng nội đan mãnh thú, chính là ngăn cản ngươi dùng nội đan yêu thú! Thế nhưng dường như ngươi vẫn không thể khắc chế dục vọng trong lòng!
Pho tượng chân long nheo mắt lại nhìn Bạch Nhạc, chậm rãi mở miệng nói:
- Ngươi trở về đi, người nhiễm yêu khí, không được bước vào Thần Điện!
Lần này, trên người pho tượng chân long đã không có sự tùy ý trước đó, ngược lại lộ ra một tia sát khí lạnh lùng.
Rất hiển nhiên, đây không phải hắn cố ý làm khó dễ, mà là quy tắc của Thần Điện là như thế, không thể thay đổi.
- Tiền bối hiểu lầm rồi, ta cũng không có dùng nội đan!
Bạch Nhạc ngẩng đầu, bình tĩnh nói.
- Còn muốn dối trá? Trên người ngươi lộ ra khí tức mãnh thú, ngươi cho rằng có thể giấu diếm được sao?
Pho tượng phượng hoàng nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, lạnh lùng hỏi ngược lại.
- Trong vòng một tháng này, ta săn giết được tổng cộng một trăm ba mươi bảy đầu mãnh thú, số nội đan còn lại đều ở đây.
Bàn tay hơi mở ra, ba mươi bảy viên nội đan còn lại nhất thời xuất hiện ở trước mặt Bạch Nhạc.
Một trăm ba mươi bảy viên nội đan mãnh thú, mấy chữ này đã sớm vượt qua yêu cầu của pho tượng chân long kia.
Nhìn thấy đống nội đan này, hai pho tượng cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
Hơi không hiểu nhìn Bạch Nhạc.
Nếu như không phải dùng nội đan, vậy Bạch Nhạc cất giấu những nội đan này để làm gì?
Bạch Nhạc lắc đầu, tiếp tục nói:
- Về phần khí tức mãnh thú trên người ta... Đoán chừng có quan hệ cùng cái này!
Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc mở ra một cái không gian giới chỉ khác, bên trong chứa đầy các loại thịt mãnh thú.
- Ăn thịt mãnh thú, sẽ không nhiễm yêu khí chứ?
“...”
- Ngươi cất giữ những thứ này để làm gì?
Pho tượng chân long nghi ngờ nhìn lấy Bạch Nhạc, trầm giọng hỏi.
Bạch Nhạc yên lặng trong chốc lát, sau đó chậm rãi mở miệng nói.
- Cái này là để lại cho Tiểu Bạch Long.
Lần này không thể mang theo Tiểu Bạch Long, nhưng có được những đồ tốt này, Bạch Nhạc vẫn không quên để phần Tiểu Bạch.
Mấy ngày nay Bạch Nhạc không vội rời đi, trừ việc đợi tu vi đột phá ra, chính là muốn thu thập những vật này giúp Tiểu Bạch.
- Tiểu Bạch Long, là một con bạch long đã vượt qua thiên kiếp, hóa giao thành rồng, bây giờ đã có thực lực Tinh Hải Cảnh, nó và ta cùng nhau vào sinh ra tử! Ta phát hiện thịt những thú dữ này, có thể tăng lên thực lực, nên nảy ra ý nghĩ, chuẩn bị một phần quà cho nó, đám thịt thú dữ này và nội đan, đều là để lại cho nó.
- Đúng là ta từng có tâm tư thôn phệ nội đan, nhưng... Ta cho rằng, Tiểu Bạch Long càng cần những thứ này hơn so với ta, cho nên mới lưu lại toàn bộ.
Nói xong những lời này, bất kể là pho tượng chân long, vẫn là pho tượng phượng hoàng, cũng không khỏi trở nên rung động.
Mặc dù không có chứng cứ trực quan gì, thế nhưng chỉ bằng những nội đan và thịt mãnh thú này, cũng đủ để chứng minh tính chân thực trong lời nói của Bạch Nhạc.
Hơn nữa, lấy ánh mắt của bọn hắn, bình thường cũng rất khó có người nào có thể lừa gạt được bọn hắn.
Đương nhiên, bản thân Bạch Nhạc có cắn nuốt nội đan mãnh thú cũng không tính là gì, thế nhưng có thể đối tốt với một con rồng như vậy, khả năng khó có được.
Đặc biệt là bọn hắn vốn cũng không phải là người, thì càng có thể hiểu được ý nghĩa trong này.
- Nhân loại, ta coi thường ngươi rồi!
Sau khi yên lặng trong chốc lát, pho tượng chân long kia chậm rãi mở miệng nói:
- Cho dù là ở thời đại thượng cổ, người có thể bình đẳng đối đãi với các chủng tộc khác như ngươi cũng là số ít! Chúc mừng ngươi, ngươi đã vượt qua khảo nghiệm của chúng ta!
Bạch Nhạc nghe thế, lúc này trong lòng mới thở phào một cái.