Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 170 - Chương 170 - Huyết Ảnh Ma Tông

Chương 170 - Huyết Ảnh Ma Tông
Chương 170 - Huyết Ảnh Ma Tông

Cho nên, dưới tình huống biết rõ mình không có bao nhiêu sát ý đối với hắn, vẫn kiên trì liều mạng với mình.

Bởi vì chỉ có như vậy, hắn mới có thể tìm thấy tồn tại tồn tại của hắn.

Bạch Thành, một mực được xưng là ta dùng một người địch cả một thành!

Lời này nghe thì dường như rất khí phách, khoái ý! Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận, lại có thể từ trong đó đọc ra được sự cô độc và tuyệt vọng nồng đậm!

Một mình, đúng vậy, đối với Bạch Thành mà nói, hắn thủy chung chỉ có một mình.

Một người một mình đối mặt với tất cả khó khăn và thống khổ, một người một mình đối mặt với tất cả kẻ địch, không có thân nhân cũng không có hy vọng.

Mà hết thảy những điều này đều là một tay Bạch Thương Hải tạo nên.

Hắn không thể hận vị phụ thân này của mình, cho nên, chỉ có thể chôn sâu tất cả dưới đáy lòng, cho tới khoảnh khắc chết đi, mới có được giải thoát, mới có thể nói với Bạch Nhạc bí mật mà hắn giữ vững khi còn sống.

Dường như cũng chỉ có ở khoảnh khắc đó, hắn mới là thực sự đang sống.

- Vì sao ta lại không bận tâm điều gì?

Lập tức, sắc mặt Bạch Thương Hải lộ ra có chút dữ tợn, cơ hồ là đang rít gào.

- Đó là con ta, vì sao lại không bận tâm?

Một câu lập lại hai lần, nhưng giống như lại càng lúc càng không có sức.

Một câu xen giữa, giống như là giải thích, thuyết phục người khác, cũng thuyết phục chính mình.

- Cho nên, hiện tại ta đưa ngươi đi xuống cùng bọn họ... Ngươi có nguyện ý không?

Một tay ấn kiếm, Bạch Nhạc bình tĩnh mở miệng, trên mặt đầy vẻ châm chọc.

Lập tức, giống như tim đột nhiên thắt lại, cơ hồ là ngừng đập, loại sợ hãi này lại ập tới.

Bàn tay đang ấn kiếm đó lại nhắc nhở Bạch Thương Hải, người trước mặt, không chỉ là cháu hắn, còn là một người tu hành có thể trảm sát Linh Phủ cảnh, đủ để quyết định sinh tử của hắn.

- Bạch Nhạc, ta là Tam thúc của ngươi, ngươi dám ngỗ nghịch à?

Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Bạch Thương Hải lớn tiếng quát.

- Ngỗ nghịch?

Nghe thấy hai chữ này, sắc mặt Bạch Nhạc càng lộ ra vẻ châm chọc,

- Bắt đầu từ bảy năm trước, ta ở trên đời này chỉ có một mình Thanh Nhã tỷ là người thân.

- ...

Lúc này, Bạch Thương Hải đã thật sự từ trên người Bạch Nhạc cảm nhận được sát cơ rõ ràng, giống như đã bị bóng ma tử vong bao phủ.

- Ngươi không thể giết ta! Sau lưng ta là Phá Nam Phi, là toàn bộ Huyết Ảnh Ma Tông! Ta không sai, Bạch gia chỉ có ở dưới sự dẫn dắt của ta, mới có thể từ từ lớn mạnh, trở thành thế gia số một Thanh Châu.

Đột nhiên đứng lên, Bạch Thương Hải lui về phía sau vài bước, lớn tiếng quát.

- Đúng vậy, nhưng đó là Bạch gia của ngươi... Không liên quan tới ta.

Lẳng lặng nhìn Bạch Thương Hải, Bạch Nhạc xói khẽ.

Có Huyết Ảnh Ma Tông chống đỡ, bảy năm qua, Bạch gia đích xác đã cường đại hơn trước kia, nhưng hiện giờ Bạch gia cũng đã biến thành Bạch gia của Bạch Thương Hải, bất kể là cái chết của cha mẹ Bạch Nhạc, hay là Bạch Thanh Nhã chịu ngược đãi ở Bạch gia, đều đã đủ để chứng minh, Bạch gia như vậy đã sớm không còn liên quan gì tới Bạch Nhạc.

- Người nào?

Cơ hồ là là đồng thời, ngoài linh đường, đột nhiên vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập, giống như đã đã bao vây linh đường.

Nghe thấy thanh âm này, trong mắt Bạch Thương Hải lại lộ ra thần thái,

- Bạch Nhạc, ngươi biết vì sao ta lại nói với ngươi nhiều như vậy không? Ta chính là đang đợi người của Huyết Ảnh Ma Tông.

Nhìn Bạch Nhạc, lúc này trên mặt Bạch Thương Hải lại lộ ra nụ cười, đó là nụ cười của người thắng.

- Ngươi cho rằng ta vốn không đề phòng ngươi à? Ngươi hận ta, hận ta hơn bất kỳ ai! Từ khi ta biết ngươi trở lại, ta biết, ngươi nhất định sẽ trở lại.

Mắt lộ ra một tia tinh mang, Bạch Thương Hải có chút hưng phấn nói,

- Nếu lúc ban đầu ngươi động thủ, hiện tại ta đã chết rồi, nhưng ngươi không làm! Vì ngươi muốn từ chỗ ta có được đáp án.

- Tốt, ta cho ngươi đáp án! Nhưng ngươi chỉ có thể mang đáp án này xuống địa ngục.

Giống như để ấn chứng lời nói của Bạch Thương Hải, mấy đạo khí tức đồng thời xuất hiện phụ cận linh đường, mỗi một khí tức đều có thực lực không tầm thường.

- Bạch Nhạc, ngươi không thoát được đâu?

Một thanh âm lạnh lùng theo đó vang lên, thân hình cũng chậm rãi hiện ra, từ từ bước vào linh đường.

- Không ai có thể giết người của Huyết Ảnh Ma Tông ta mà còn toàn thân trở ra.

Huyết Ảnh Ma Tông!

Đây mới là chỗ dựa lớn nhất của Bạch Thương Hải, tuy Bạch Thành và Bạch Vinh đều chết, nhưng Huyết Ảnh Ma Tông vẫn cần Bạch gia, còn cần hắn nắm giữ Bạch gia, cho nên sẽ không để hắn chết.

Với thân phận của Phá Nam Phi, tất nhiên sẽ không hạ thấp thân phận mà ở lại Bạch gia, nhưng phái ra mấy đệ tử đến bảo hộ Bạch Thương Hải, thuận tiện trừ bỏ Bạch Nhạc, lại là chuyện rất đơn giản.

Rất hiển nhiên, những người này chính là được Phá Nam Phi lưu lại phòng bị Bạch Nhạc.

Nhưng mà, khiến Bạch Thương Hải thất vọng là, cho tới lúc này, biểu cảm của Bạch Nhạc vẫn không có biến hóa gì, giống như sớm đã đoán được tất cả vậy.

- Ta đến, là vì ta rất hiểu ngươi! Nhưng rất đáng tiếc, Tam thúc ngươi tuyệt không hiểu ta.

Bình Luận (0)
Comment