Ngẩng đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng thở dài nói,
- Ma tu đích xác rất mạnh, nhưng thế giới này, không phải thuộc về Ma tu... Ngươi coi người của Huyết Ảnh Ma Tông là chỗ dựa cuối cùng, vậy ta sẽ giết cho ngươi xem!
Cơ hồ là trong nháy mắt vừa mở miệng, kiếm của Bạch Nhạc đã ra khỏi vỏ.
Bạt Kiếm Thức!
Trong nháy mắt, đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông vừa nói chuyện thậm chí ngay cả tên cũng chưa kịp báo ra đã trực tiếp bị một kiếm này đâm xuyên qua cổ họng, ngã thẳng xuống đất.
Cho tới giờ phút này, lời nói của Bạch Nhạc vẫn chưa dứt.
Quá nhanh!
Bất kể là Bạch Thương Hải hay là đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông, đều không ngờ kiếm của Bạch Nhạc lại nhanh tới vậy.
Phải biết rằng, đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông vừa bước vào linh đường, đã là thực lực Dẫn Linh đỉnh phong, có thể nói chỉ thiếu nửa bước là có thể bước vào Linh Phủ! Nhưng cho dù là thực lực như vậy, thậm chí còn không tránh được một kiếm thuận tay của Bạch Nhạc.
Thậm chí tới khi sắp chết hắn vẫn không thể thấy rõ một kiếm này.
Lập tức, toàn bộ linh đường là một mảng tĩnh mịch..
- Bốp, bốp, bốp.
Một trận tiếng vỗ tay vang lên, trong bóng đêm ba người chậm rãi bước vào linh đường, trên mặt người cầm đầu mang theo một nụ cười nghiền ngẫm, vừa vỗ tay, vừa mở miệng nói,
- Có thể tu luyện Bạt Kiếm Thức trong lời đồn đến mức này, chẳng trách lại có thể giết chết Bạch Thành sư đệ.
Mắt hơi nheo lại, Bạch Nhạc nhìn đối phương, thần sắc cũng ngưng trọng hơn mấy phần.
Linh Phủ cảnh bình thường, Bạch Nhạc không để vào mắt, nhưng, người trước mặt này lại có chút không quá bình thường, cho dù chưa động thủ, nhưng Bạch Nhạc lại có thể từ trên người đối phương cảm nhận được một tia uy hiếp.
Cho dù là hai người bên cạnh hắn, cũng đều là thực lực Linh Phủ cảnh.
Ba vị cường giả Linh Phủ cảnh liên thủ, cho dù là Bạch Nhạc cũng không thể không cảnh giác.
- Tự giới thiệu một chút, ta tên là Lý Minh Thụy! Gia sư Phá Nam Phi.
Nhìn Bạch Nhạc, người cầm đầu người nhẹ giọng mở miệng nói,
- Xin hỏi các hạ xuất phát từ tông môn nào của Thanh Châu?
Đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông lúc trước, kỳ thật là bọn họ cố ý đẩy ra chịu chết, mục đích chính là thăm dò nội tình của Bạch Nhạc.
Chỉ là không ngờ, tuy Bạch Nhạc đã xuất thủ, nhưng lại dùng Bạt Kiếm Thức, thuần túy dựa vào một chữ nhanh, liền dễ dàng giết chết đối phương, căn bản không nhìn ra được lai lịch của Bạch Nhạc.
Tuy Huyết Ảnh Ma Tông cường đại, nhưng vẫn dùng ẩn núp làm chủ, ít nhất thì hiện tại vẫn không muốn trồi lên mặt nước.
Với tuổi tác của Bạch Nhạc mà có thể có thực lực này, ở trong huyền môn tuyệt đối đã được xem như là thiên tài, người như vậy, nói không chừng chính là đệ tử chân truyền của tông môn nào đó, một khi giết rồi, chỉ sợ cũng sẽ dẫn tới phiền toái không nhỏ.
- Xuất thân tông môn nào thì có gì khác biệt?
Thản nhiên liếc đối phương, Bạch Nhạc bình tĩnh nói
- Về công, chính ma không thể cùng tồn tại! Về tư, Huyết Ảnh Ma Tông ngươi bảy năm trước bức tử phụ mẫu ta, thù sâu như biển! Giữa chúng ta, vốn không có khả năng giải hòa.
- Tự tìm cái chết.
Nhướn mày, Lý Minh Thụy lập tức mất đi hứng thú nói chuyện với Bạch Nhạc, dưới chân bước ra một bước, cả người lăng không bay lên, ngón tay xòe ra thành trảo, đột nhiên chộp tới đầu Bạch Nhạc, giống như muốn trực tiếp bóp nổ đầu Bạch Nhạc.
Keng!
Cơ hồ là đồng thời khi Lý Minh Thụy xuất thủ, Bạch Nhạc cũng xuất kiếm, nhưng mà, mũi kiếm chém lên ngón tay của đối phương, lại giống như chém lên trên tinh cương, đừng nói là đả thương đến ngón tay đối phương, thậm chí ngay cả một chút vết xước cũng không lưu lại.
Bạch Nhạc không phải chưa từng giao thủ với Ma tu Linh Phủ cảnh, nhưng chỉ dựa vào lực lượng của nhục thân, có thể đỡ được công kích củahắn, lại là lần đầu tiên gặp phải.
Phải biết rằng, cho dù là trường kiếm bình thường nhất, lực lượng có thể phát huy ra trong tay Bạch Nhạc, cũng tuyệt đối là vô cùng khủng bố, không phải chỉ đơn giản là dùng nhục thân chống lại binh khí.
Chỉ là giao kích trong chớp mắt này, liền biết được thực lực của đối phương, sợ rằng không kém Lý Tử Vân.
Hơn nữa, nếu luận về chém giết sinh tử, những người trong ma đạo này lại khủng bố hơn đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông có thừa.
Hít sâu một hơi, trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một tia tinh mang, kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, triển khai ngu kiếm, đột nhiên đè ép về phía Lý Minh Thụy.
Lần trước khi giao thủ với Bạch Thành, lý giải đối với ngu kiếm của Bạch Nhạc lại sâu hơn một tầng, cho dù là đối mặt với cường địch như Lý Minh Thụy, Bạch Nhạc cũng có lòng tin chiến thắng.
Chỉ trong mấy hơi thở, da đầu của Lý Minh Thụy không khỏi cảm thấy run lên!
Bạt Kiếm Thức, hắn tất nhiên là biết, nhưng cũng không để vào mắt, dẫu sao, Bạt Kiếm Thức kỳ thật chỉ có một chiêu, chỉ có thể đánh cho đối phương một đòn xuất kỳ bất ý, một khi có phòng bị, là rất dễ ứng phó.
Ai có thể ngờ được, kiếm của Bạch Nhạc không ngờ lại có thể một mực nhanh như vậy.
Cho dù với thực lực của hắn, dưới khoái công liên tiếp này, cũng không khỏi sinh ra cảm giác hít thở không thông.